Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 408. Nhờ vả

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Chủ tớ hai người động tác nhanh nhẹn, Khúc Tiểu Tây lúc này đã đổi xong quần áo, đang muốn ra ngoài thì thấy mẹ Hứa vội vàng qua: “Cao tiểu thư.”
Khúc Tiểu Tây: “Dạ?”
Mẹ Hứa: “Tiểu thư nhà dì nói, cháu vẫn đừng đi thì hơn, bọn dì đi là được rồi.”
Những lời khác gì cũng không nói thêm.
Bây giờ không phải lúc để nói chuyện. Hai người vội vàng ra khỏi nhà. Khúc Tiểu Tây nhìn theo bóng dáng hai người, mày nhíu lại rồi rất nhanh lại giãn ra.
Cô nghĩ chắc vấn đề không quá lớn nhỉ.
“Sao vậy?”
Vương Phát Tài tầng trên đang đi xuống vừa lúc thấy chủ tớ Lam tiểu thư vội vàng ra khỏi nhà.
Khúc Tiểu Tây: “Không sao.”
Cô xoay người muốn đi, Vương Phát Tài gọi Khúc Tiểu Tây lại, xoa xoa tay nói: “Cao tiểu thư.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Có việc gì?”
Vương Phát Tài: “Cái kia…… Chúng ta có thể vào nhà nói không?”
Mặt Khúc Tiểu Tây lạnh nhạt, cảnh giác nhìn gã, nói: “Anh muốn làm gì?”
Vương Phát Tài phiền muộn nói: “Cô xem tôi mặt thành thật hàm hậu thế này, sao cô còn phòng bị như vậy chứ?”
Khúc Tiểu Tây: “Vương tiên sinh, ngài có việc thì nói thẳng đi.” Cô nhường ra một khoảng trống cho gã đi vào: “Vào đi.”
Vương Phát Tài vào nhà, nhìn chung quanh, Khúc Tiểu Tây ho khan một tiếng. Gã lập tức an phận, vội vàng mở miệng: “Là thế này, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày.
“Anh nói thử đi, không nói tôi cũng không biết bản thân có thể giúp được hay không.” Cô cũng không phải một người dễ dàng đồng ý với người khác.
Vương Phát Tài cũng nhìn ra Khúc Tiểu Tây không phải người thích nói đùa, gã lập tức nghiêm chỉnh, vội nói: “Là thế này, mấy người gia đình chị tôi đều đang sống ở bên ngoài Tô Giới, không phải dạo này bên ngoài có chút hỗn loạn sao? Cuộc sống càng ngày càng không an toàn. Thế là tôi nghĩ đón họ đến đây. Dù sao bây giờ tôi cũng chỉ còn lại một người thân như vậy. Bản thân một mình lại thuê một phòng ở lớn thế này cũng vô cùng trống trải. Kể cả một nhà bốn người họ có dọn qua thì vẫn có thể ở được. Thế nhưng khi ký kết giao ước thuê nhà đã nói rõ nhà có bao nhiêu người ở. Cho nên tôi nghĩ, cô với Túc Bạch quan hệ có vẻ khá tốt, có thể giúp tôi nói chuyện được không?”
Gã nhỏ giọng chêm vào: “Tôi tính đi tính lại, tôi mà tới thuyết phục Túc Bạch thì trong lòng đã sợ bị đánh rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Chuyện này ư?”
Vương Phát Tài gật đầu: “Đúng, đúng đó.” Gã nhanh nhẩu nói: “Kỳ thật tôi đã nói với cậu ta rồi, cậu ta nói muốn suy xét một chút, cô có thể nói giúp tôi được không, có được không vậy?”
Lúc vừa mới quen, Vương Phát Tài liền cảm thấy Khúc Tiểu Tây là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Khi đó gã còn muốn tiến xa hơn với cô. Chẳng qua, rất nhanh đã đã nhìn ra Túc Bạch và Đỗ Tiểu Ngũ đối với cô đều không hề đơn giản.
Là một người thông minh, Vương Phát Tài chỉ mất một giây đã lùi ngay ý đồ của mình lại. Sự thật chính mình gá ta cẩn thận là đúng. Không nghĩ tới cô nàng này không chỉ quen thuộc với Đỗ Tiểu Ngũ mà còn biết cả Đỗ Bách Tề. Thậm chí nhân vật mới nổi nhưng Lôi tổng cảnh trưởng, người vô cùng ghê gớm mà cô cũng biết. Đây cũng là nguyên nhân Vương Phát Tài kiên quyết không dám mon men sang bên đó.
Nếu không phải cô với chị gái mình quen nhau, lần này gã cũng không dám nhờ cô giúp đỡ. Không biết nên nói như thế nào, cũng chẳng biết vì sao mà càng hiểu về cô, đã ngược lại càng có chút sợ.
Đây là trực giác của động vật nhỏ mà gã vẫn duy trì đến nay.
Vương Phát Tài: “Tôi……”
Khúc Tiểu Tây: “Tôi sẽ nói với Túc Bạch.”
Vương Phát Tài: “A?”
Gã kinh ngạc nhìn Khúc Tiểu Tây, không nghĩ tới nhanh như vậy mà cô đã đồng ý. Có điều gã vẫn phản ứng rất nhanh, hớn hở vô cùng, liên tục chắp tay thi lễ: “Cảm ơn, thật cảm ơn cô.”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần khách khí, tôi nhìn trên mặt mũi bà Bàng thôi.”
Tuy thích hóng hớt chuyện nhà khác nhưng bản chất con người gã vẫn khá tốt.
Một chút chuyện như vậy, Khúc Tiểu Tây vẫn bằng lòng nói với Túc Bạch giùm gã. Kể cả chưa chắc Túc Bạch đã đồng ý nhưng Khúc Tiểu Tây coi như cũng cố hết chút sức lực non nớt của mình. dù sao bên ngoài bây giờ quả thật không an toàn như trong Tô Giới.
“Nếu bà Bàng dọn qua đây, phải mời tôi ăn cơm đó nha.”
Vương Phát Tài lập tức đáp: “Đó là đương nhiên, cần phải vậy rồi. Cảm ơn cô, Cao tiểu thư.”
Khúc Tiểu Tây như có như không cười cười: “Không cần khách khí.”
Vương Phát Tài không chờ đợi lâu hơn đã vội vàng chào hỏi rồi ra về, bước ra khỏi cửa gã mới thở ra một hơi thật sâu. Không có cách nào, gã đối mặt với Cao tiểu thư cứ cảm thấy áp lực như núi. Hơn nữa người có thể cùng bà chị của gã coi như một người thần kỳ thì chắc chắn không phải kẻ bình thường được.
Chính bởi chuyện này mà Khúc Tiểu Tây còn đặc biệt qua gõ cửa nhà đối diện, mỗi tội Túc Bạch lại không có nhà.
Chuyện này cũng không lạ, Túc Bạch đi làm việc vẫn kiêm nhiệm rất nhiều chỗ khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận