Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 472. Đánh giặc cần tiền

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch ngón tay luồn vào trong tóc cô, cảm khái: “Chuyến này đi tóc em khô như cỏ rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Không sao, em dưỡng hai ngày sẽ tốt ngay tôi.” Cô lắc lắc đầu: “Thẩm Hoài bên kia có chuyện gì thế?”
Vừa rồi mấy cậu nhóc ở nhà nên tự nhiên cô không dám hỏi ra miệng. Bây giờ đã khác, trong nhà chỉ còn hai bọn cô nên có hỏi một câu cũng không sao.
Túc Bạch: “Đánh giặc cần tiền.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô có chút không hiểu nhìn Túc Bạch, Túc Bạch bình tĩnh không một gợn sóng: “Thẩm Hoài am hiểu cái gì?”
Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh.
Túc Bạch: “Một phần quân phí chỗ cha anh đến từ Thẩm Hoài.”
Vừa nghe thế, Khúc Tiểu Tây càng hiểu rõ.
“Cho nên lúc này họ mới tìm Thẩm Hoài?”
Túc Bạch: “Chắc là lần này Thẩm Hoài về có tiếp xúc với người ta, khi ấy xảy ra chút vấn đề. Có thể không phải bị theo dõi ngay từ đầu. Nếu ngay từ đầu đã bị theo dõi thì chúng ta cũng bị giám thị. Khả năng nửa đường mới bắt đầu, vì vậy có thể do người mà anh ấy tiếp xúc có vấn đề. Có điều, anh thấy cũng không sao. Nếu như không tin tưởng Thẩm Hoài thì sẽ không chỉ theo dõi thôi đâu mà hẳn sớm xuống tay rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Có thể do chúng ta mới làm lộ chú ấy không?”
Khúc Tiểu Tây làm chuyện ở nhà họ Bạch đêm đó, dù cô tính đi tính lại không thấy bại lộ chút nào nhưng vẫn có chút không yên tâm lắm.
“Không có khả năng, người phụ trách anh với người phụ trách anh ấy căn bản không phải một.” Túc Bạch tự đáy lòng nhắc: “Em không cần quá lo lắng.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy được rồi.”
Túc Bạch xoay người, ngồi xổm trước mặt Khúc Tiểu Tây: “Em đừng nghĩ nhiều làm gì. Những chuyện này kể cả em có nghĩ cũng không làm được gì.”
Khúc Tiểu Tây: “Sao em lại không làm được gì? Em còn có bút đấy.”
Khúc Tiểu Tây cảm thấy mình có thể viết biết bao nhiêu thứ.
Túc Bạch sửng sốt, ngay sau đó bật cười xoa đầu cô: “Em không sợ chọc phiền toái à?”
Khúc Tiểu Tây: “Chẳng lẽ em không thể có thân phận kín chút à?”
Túc Bạch: “Cái này thì em có thể.”
Mặt Khúc Tiểu Tây kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên.” Cô chống cằm, nghiêm túc nói: “Nếu có thể làm một chút chuyện gì đó, em cũng sẵn lòng.”
Túc Bạch cũng nghiêm túc nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, anh sẽ không ngăn trở Khúc Tiểu Tây làm bất cứ chuyện gì, anh chỉ cầm tay cô, nói: “Mặc kệ em muốn viết cái gì đều chớ quên anh.”
Khúc Tiểu Tây cười hì hì: “Được được được.” Cô duỗi tay bóp chặt mặt Túc Bạch, nói: “Anh đó, anh đó.”
Túc Bạch: “…… Em như này xem như đang bắt nạt anh nhỉ?”
Túc Bạch: “Coi như thế rồi.”
Khúc Tiểu Tây lời lẽ chính đáng: “Không tính. Đùa một chút với bạn trai mình sao có thể coi như bắt nạt được? Không tính! Chắc chắn không tính! Hì hì.”
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm, cả người đều mang theo chút vui sướng tự đắc nho nhỏ.
Túc Bạch nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô nhịn không được chạm trán mình với trán cô: “Vậy nếu đùa giỡn với bạn trai không được coi như bắt nạt thì anh đùa với bạn gái mình cũng không xem như bắt nạt em nhỉ?”
Anh làm bộ duỗi tay, Khúc Tiểu Tây ngao ngao kêu lên, nói: “Nếu anh dám bắt nạt em, em sẽ không khách khí đâu. Em là thiếu nữ Vịnh Xuân đấy!”
Túc Bạch: “Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.”
Khúc Tiểu Tây giương lên đầu, ngạo kiều nói: “Vậy thì thế nào!”
Túc Bạch thấy cô như vậy chỉ cảm thấy trái tim mình cũng mềm đi. Trên đời này thiếu nữ xinh đẹp có hàng ngàn hàng vạn nhưng xinh đẹp nhất chỉ có một mình Tiểu Tây thôi. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Anh nghĩ kể cả em có nói em muốn hái sao trên trời anh cũng sẽ đồng ý giúp em.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, a một tiếng thật dài.
Túc Bạch lập tức sửa miệng: “Thôi ngôi sao kia vẫn không nên hái xuống. Thế nhưng chỉ cần việc trong khả năng cho phép, anh đều sẽ cố hết sức làm.”
Khúc Tiểu Tây khanh khách bật cười, cô nói: “Đây xem như hiện trường tự vả mặt của anh sao?”
Túc Bạch: “Đây là anh nghĩ, không thể hứa hẹn những việc mà mình không làm được, Anh không muốn em thất vọng.”
Khúc Tiểu Tây phỉ nhổ: “Em căn bản không muốn ngôi sao gì cả nhé?” Khúc Tiểu Tây đẩy đẩy Túc Bạch: “Người em bẩn lắm. Anh vừa mới tắm xong đừng có ôm em. Em thấy mình hôi rình lên rồi đây này.”
Cô lười nhác vươn vai nói: “Anh về đi, em muốn đi tắm một cái, không tắm em cứ thấy khó chịu thế nào ấy.”
Túc Bạch: “Nghe không thấy, trong lòng anh em là tiểu công chúa thơm ngào ngạt.”
Khúc Tiểu Tây tự dưng rùng mình một cái: “Sao có thể.” Động tác đẩy người của cô mạnh hơn nữa: “Đi thôi đi thôi.”
Túc Bạch: “Được rồi.” Anh hỏi: “Em có muốn ăn chút gì không? Anh đi chuẩn bị.”
Khúc Tiểu Tây quyết đoán: “Anh đi mua đi, không cần tự mình làm.”
Túc Bạch mỉm cười: “Đau lòng anh?”
Khúc Tiểu Tây: “Thủ nghệ của anh chẳng ra gì.”
Túc Bạch: “Vậy cũng vẫn là đau lòng anh.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, cô đẩy Túc Bạch ra khỏi cửa: “Đi đi đi đi thôi.”
Bản thân cô quay ngược vào phòng tắm, không biết vì sao, không thể hiểu được nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn thấy tâm tình vô cùng tốt. Cô cong khóe miệng ngâm nga khúc nhạc.
Trước đây cô vẫn luôn không thể tưởng tượng được làm thế nào có thể thân mật của người khác, cho nhau sự tín nhiệm, thích nhau. Thế nhưng khi có chuyện như vậy rồi, Khúc Tiểu Tây lại không thấy có gì không ổn.
Thậm chí một chút không tự nhiên cũng không có, hoàn toàn chỉ có cảm giác bản thân đang chìm trong sự vui sướng.
Tóm lại trong lòng luôn ấm áp vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận