Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 269. Xã khủng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô vẫn không nhịn được, hỏi: “Anh vì sao lại muốn làm nhiều việc thế? Không nói đến cái khác, chỉ riêng công việc chính của anh cũng đủ để anh thoải mái sinh hoạt nhỉ?”
Công việc ở Ngân hàng Hoa Kỳ chắc kiếm được không ít.
Khúc Tiểu Tây nhìn ra những người ở đây đều có địa vị nhất định, chắc chắn đều là kẻ có tiền. Mặc kệ thời đại nào, có thể kiếm được nhiều tiền, có thể kéo người ta cùng kiếm tiền đều được tôn sùng xếp vào tầng lớp thượng lưu. Anh lại quen với nhiều kẻ có tiền như vậy, chắc chắn không kém.
Túc Bạch: “Cảm giác an toàn. Anh thấy làm nhiều công việc như vậy sẽ cho anh một cảm giác an toàn vô tận. Nếu không làm anh cũng chẳng biết mình sống vì cái gì. Chỉ có không ngừng làm việc mới có thể tạo cảm giác an toàn, khiến cho anh thấy mình có giá trị. Mỗi lần làm việc, dù lao động bằng thể lực hay trí óc cũng đều khiến anh thể hiện được giá trị bản thân.”
Khúc Tiểu Tây nhìn Túc Bạch, hình như cô có chút hiểu ý nghĩ của anh, lúc cô còn rất nhỏ cũng có cảm nhận như vậy. Bởi vì kiếp trước cô là trẻ mồ côi, mọi việc đều phải dựa vào bản thân, dù mẹ viện trưởng đối với cô tốt như thế nào, cô vẫn luôn cảm thấy bất an. Có rất nhiều đứa trẻ như vậy, bọn chúng muốn thể hiện giá trị của mình, điều kiện trong cô nhi viện lại có hạn, muốn đọc sách để có đường ra thay vì phải dựa vào việc ai đó thích mình mới được nhận nuôi.
Cô cũng muốn tự thể hiện giá trị, càng muốn có rất nhiều tiền.
Bởi vì cái này có thể mang cảm giác an toàn cho cô.
Lời nói này của Túc Bạch không phải lời hiện tại cô có thể nói ra. Nhưng nếu là cô đời trước, nhất định sẽ dám nói vậy.
Cho nên cô cùng Túc Bạch trong xương cốt có chút giống nhau?
Tuy nhiên cô bởi vì nghèo, bởi vì là trẻ mồ côi mới không có cảm giác an toàn như vậy.
Túc Bạch thì lại vì cái gì?
Chắc hẳn gia cảnh của anh phải rất tốt, bề ngoài không kém, lại còn là một thiếu niên thiên tài, còn nhỏ tuổi đã học tới đại học. Cuộc đời của anh là mơ ước mà nhiều người dùng mọi cách cũng không thể đạt được.
Vậy anh vì sao lại…?
Có điều mỗi người đều có khó xử riêng, Khúc Tiểu Tây không thể phân tích suy nghĩ của người khác, chính cô bản thân cũng không phải một người hoàn mỹ. Đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện khác.
Khúc Tiểu Tây liếc mắt nhìn Túc Bạch, đột nhiên nói: “Anh khi đối mặt nhiều người như vậy sẽ thấy khó chịu à?”
Túc Bạch gật đầu: “Thấy rất phiền.”
Khúc Tiểu Tây: “Sẽ… rất không thích, rất không thích cùng nhiều người ở chung sao?”
Túc Bạch không biết Khúc Tiểu Tây vì sap muốn hỏi nhiều như vậy, anh vẫn gật đầu: “Đúng thế.”
Khúc Tiểu Tây không ngừng cố gắng: “Vậy lúc anh còn đi học có phải có người bắt nạt anh không?”
Túc Bạch kinh ngạc nhìn Khúc Tiểu Tây, mãi sau mới chậm rãi đáp: “Có.” Dừng một chút lại bổ sung: “Nhưng anh không bắt nạt ai cả.”
Anh cười nhạo một tiếng: “Anh không phải người cố tình khiến người ta khó chịu, cũng không bắt nạt ai.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng rồi nói: “Giờ em đã hiểu chút rồi.”
Túc Bạch cong khóe miệng, hỏi lại: “Em biết cái gì?”
Khúc Tiểu Tây nói: “Em hiểu, anh không phải cố ý không quan tâm đến mọi người, cũng không phải người lạnh nhạt thực sự, anh chỉ có chút xã khủng nên mới không muốn ở chung với mọi người.”
“Xã khủng?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng rồi, xã khủng! Khủng hoảng xã giao, sợ giao tiếp. Anh có không?”
Túc Bạch nghe xong lời cô nói, hình như đang nghiêm túc tự hỏi. Một lúc lâu sau anh mới nói: “Hình như có, anh không muốn cùng người khác có quan hệ nào khác ngoài tiền bạc, càng không thích tiếp xúc nhiều với người khác.”
Khúc Tiểu Tây: “Ồ, anh xem, đúng không?”
Cô phân tích có chút võ đoán, may mà bọn cô chỉ là bạn bè lén nói chuyện phiếm chút chứ không phải phán định cho ai cả nên cũng không cần quá để bụng.
Khúc Tiểu Tây: “Cũng làm khó cho anh, em biết những người bị xã khủng đều ghét phải tiếp xúc với người lạ dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, rõ ràng chẳng hề quen biết mà còn phải khách khách khí khí chào hỏi, thậm chí còn thấy vô cùng khó chịu khi chạm vào, hận không thể tìm một hang động chui vào.”
Túc Bạch nghiêm túc sửa đúng: “Anh không định vào hang chuột.”
Khúc Tiểu Tây: “Em chỉ so sánh thôi.” Cô tươi cười ngọt ngào: “Lại không phải nhất định như thế.”
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên bàn mười tám đĩa đều không cái nào thoát khỏi ma chưởng, tất cả đều hết sạch, Khúc Tiểu Tây tiếc nuối: “Tuy ăn rất ngon nhưng số lượng cũng quá ít, mới bắt đầu đã hết rồi. Anh nói xem, sao bọn họ không bổ sung nhỉ? Em còn nghĩ rằng những buổi tiệc thế này sẽ có người ăn đồ ăn, bọn họ phải túc trực không ngừng để bổ sung, hóa ra không phải thế à?”
Giám đốc vừa lúc muốn mò qua nghe lén một chút xem hai người nói chuyện gì, nhìn xem hai người này là quỷ chết đói từ chỗ nào tới: “……”
Hắn ta vừa đến.
Thế mà lại nghe được người ta chấm điểm bình phẩm cơm nhà mình từ đầu đến chân.
Giám đốc cố nén thống khổ trong lòng, kiên - quyết – không - đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận