Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 268. Biện pháp chữa cháy

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Thực ra những trường hợp như vậy người ta đều bày biện đĩa bánh hoàn chỉnh, ít người đụng đến mấy món bánh ngọt này. Không ngờ hôm nay vừa mới bày biện xong, người phụ trách tiệc tối đã ngơ ngác trở tay không kịp vì họ không dự phòng chuẩn bị dư.
Chịu trách nhiệm cho bữa tiệc lần này là một câu lạc bộ tư nhân nhỏ, hạn chế hội viên, ngày thường cũng không quảng bá rộng rãi.
Rất nhiều bữa tiệc được tổ chức ở đây, không phải do trình độ làm bánh ngọt nhà họ cao thế nào mà phần lớn bởi khách hàng nhìn chúng sự kín đáo nơi này. Có chuyện gì xảy ra cũng không dễ truyền ra ngoài. Việc người ta thực sự đến ăn cái gì, trước này đều không quá quan trọng.
Ban đầu họ sẽ chuẩn bị một ít bánh ngọt dự phòng, sau một thời gian dài đều lãng phí, sau này mọi người cũng dần trở thành thói quen.
Vì đã trở thành thói quen nên dần dần không nghĩ chuẩn bị thêm bánh ngọt dự phòng nữa.
Cần gì phải lãng phí đồ ăn như vậy.
Cứ làm một chút như vậy chắc đủ rồi.
Thành ra đĩa bánh ngọt càng ngày càng bày ít.
Hiển nhiên hôm nay đám người họ còn không tính đến chuyện này, ai mà ngờ hôm nay gặp được hai kẻ khác loài.
Người gì mà đến đây vì ăn, còn không phải vờ ăn mà ăn thật, đi đến đâu ăn đến đó, qua chỗ nào hết chỗ đó. Hai người này giống như hamster ăn như gió bão, lướt qua một cái một đống đĩa hết sạch!
“Giám đốc, làm sao bây giờ?” Đầu bếp chính phụ trách buổi tiệc không biết làm sao sắp khóc đến nơi. Ông ta đứng xa xa nhìn đồ ăn trên bàn, ca thán liên tục: “Bọn họ vẫn còn đang ăn, còn đang ăn đó!”
Tiếp tục ăn nữa sẽ hết sạch mất!
Đĩa bánh chính do mấy người ông ta bày, bày bao nhiêu ông ta rõ nhất, một đĩa chỉ bày nhiều nhất 13 chiếc bánh quy nhỏ, đĩa ít nhất chỉ bày 6-7 chiếc, đồ ít trang trí nhiều mới là đẹp.
“Má ơi, ông nhìn xem, nhìn xem, lại có thêm hai cái đĩa không, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?” Khẩn trương muốn xỉu.
Sắc mặt giám đốc đã nghẹn đến đỏ bừng, hắn ta đang muốn nói chuyện thì thấy người phụ trách tiệc tối của bên ngân hàng đi qua. Người này vừa đến đã thấp giọng trách cứ: “Làm sao thế này? Tôi nhìn bàn cơm bên kia đều đã trống trơn hết rồi. Mấy người còn không nhanh chóng bổ sung đi, bằng không nhìn buổi tiệc còn giống cái gì nữa?”
Bọn họ có thể không ăn nhưng đĩa không thể trống trơn được.
Đây là lễ nghi cơ bản.
Giám đốc: “Vâng, vâng, ngài yên tâm, chúng tôi lập tức liền sắp xếp ổn thỏa ngay thôi.”
“Các người nhanh chút, đừng để bọn tôi mất mặt.”
Giám đốc hít một hơi thật sâu.
Đầu bếp chính còn đang khóc chít chít: “Làm sao bây giờ? Chúng ta không dự phòng a!”
Giám đốc nhìn về phía Túc Bạch cùng Khúc Tiểu Tây nói: “Không biết từ đâu xuất hiện hai cái đầu gỗ, đến đâu không đến lại đến chỗ này ăn cơm chiều?” Hắn ta quay đầu: “Ông qua phòng bếp nhìn xem, nếu thật sự không được thì làm mấy món rau trộn hoặc thịt nguội đưa lên trước. Tóm lại không thể để đĩa trống không thế được.”
Giám đốc quả nhiên là giám đốc, sau một lát kinh ngạc ngắn ngủi đã lập tức nghĩ ra biện pháp chữa cháy.
Đầu bếp chính: “Được được.”
Ông ta đang muốn đi vào bếp, nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại: “Giám đốc, nếu lại bị ăn hết thì làm sao?”
Giám đốc: “Không có khả năng, nơi này có ai đến ăn cái gì, này……”
Còn chưa nói xong, dưới ánh mắt đầy tuyệt vọng lại thống khổ của đầu bếp chính, hắn ta yên lặng đêm lời chưa nói hết nuốt xuống. Thật sự có người đến đây ăn cơm chiều sao? Đám người bọn hắn không phải đã gặp à?
Đã gặp!
Tức giận!
Giám đốc: “Vậy ông cứ chỉ huy bếp sau chuẩn bị như vậy. Đồng thời lập tức sắp xếp hai người chạy ra ngoài nhìn xem có cửa hàng nào mở chưa, tốt nhất mua nhiều một ít về, không nên lo thiếu. Dù có nhiều thì ngày mai chúng ta cũng có thể tính toán dùng cho việc khác nhưng hôm nay bắt buộc phải chuẩn bị cho đầy đủ.”
Hắn ta nhìn thoáng qua tổ nhóm hai người đang ăn như gió cuốn, trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy không yên.
Giác quan thứ sáu của hắn ta luôn rất… chuẩn xác.
Đầu bếp chính: “Vâng vâng.”
Ô ô ô, vì cái gì đúng lúc ông ta trực lại gặp phải chuyện này? Thảm quá! Trời ơi!!!
Mà lúc này Khúc Tiểu Tây đánh một tiếng ợ nho nhỏ, nói: “Em thấy hơi no rồi.”
Túc Bạch nhấp môi không nói gì.
Khúc Tiểu Tây vừa thấy đã biết: “Anh còn chưa no à?”
Túc Bạch gật đầu: “Anh thật ra sức ăn cũng được.”
Về điểm này, Khúc Tiểu Tây đã được chứng kiến qua, cô thấy người này không phải chỉ đơn giản là ăn được, mà phải nói là ăn rất được mới đúng. Anh còn tự hình dung mình 'ăn cũng được' vẫn chưa chuẩn. Rõ ràng phải là cực kỳ, cực kỳ ăn được. Ba chữ 'ăn rất được', nói chuẩn không hề sai.
Cô bĩu môi nói: “Anh ăn nhiều như vậy cũng không biết ăn đến chỗ nào rồi.”
Túc Bạch ăn tốt như vậy nhưng không thấy người béo ra chút nào mà dáng người vẫn như cũ, chẳng khác gì một giá áo hình người, có vẻ không đô con, chỉ có thể nói là cơ thể rắn chắc.
Túc Bạch nghiêm túc: “Anh làm nhiều việc như vậy đã sớm tiêu hao hết từ lâu.”
Khúc Tiểu Tây tưởng tượng, thật đúng là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận