Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 434. Phải hay không phải?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Nhắc tới tên ngốc là thân thích của Bạch Sí Tuyên, những người tin tức linh thông ở Phụng thiên thành đều hiểu người gã ta muốn nói đến là ai. Còn không phải vị thiếu gia nhà họ Khúc năm đó đấy sao? Mỗi tội rất nhiều người đồn đại rằng ba anh em nhà này thật ra đã chết.
Nếu vẫn còn sống sao lại không để lại chút dấu vết gì?
Chắc chắn đã không còn trên đời.
Chứ nếu không ba người này ở Phụng Thiên Thành không thể biến mất vô tung vô ảnh.
Ả hài hước nói: “Nói không chừng thân thích nhà cậu trị khỏi bệnh rồi thì sao?”
Bạch Sí Tuyên cười nhạo một tiếng: “Năm đó cậu mợ em gần như tiêu phí ngàn vàng chạy chữa, thậm chí còn tìm đến bác sĩ người nước ngoài cũng không khỏi. Mấy người đó đều nói không thể chữa được. Chẳng nhẽ họ lại nói dối? Lúc đó tốn ngàn vàng còn chẳng chữa được, giờ thì tự nhiên lại tốt rồi?”
Ban nãy gã ta chấn kinh một lúc lâu, giờ nói xong lại tự mình không tin nổi thanh niên trước mặt là Khúc Tri Thư.
Gã ta lại nghiêng nghiêng mắt nhìn xem, càng nhìn càng cảm thấy chỉ có một chút tương tự, cũng không giống như cùng một người.
Khúc Tri Thư thế nào, gã ta còn không biết à? Một thằng ngốc, ngu đến chết, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Thế nhưng nhìn thanh niên trước mặt lại không có vẻ như vậy.
Nếu như người này là người bình thường thì chắc chắn không phải Khúc Tri Thư.
Lại nói……
Gã ta nhìn kỹ mới nói: “Kỳ thật nhìn kỹ cũng không giống như vậy.”
Thật sự, không phải quá giống.
Nếu như có thể, gã ta lại hi vọng đó là Khúc Tri Thư, dù sao mấy đứa này đã cầm bao nhiêu tiền của nhà gã ta bỏ chạy, tốt nhất nên chém ngàn đao. Nếu như để bọn gã tìm được người, chắc chắn gã ta sẽ phát tài. Người không có đầu óc như Bạch Sí Tuyên vừa rồi còn ước đây không phải Khúc Tri Thư, giờ lại hận không thể người này chính là Khúc Tri Thư để có thể phát tài bước lên đỉnh cao cuộc đời, để không cần phải dựa vào nịnh hót đàn bà, trước mặt mấy ả ta phải khom lưng uốn gối lấy lòng.
Gã ta quay đầu lại nhìn Tiểu Đông, nghĩ nghĩ rồi nói: “Để em qua chào hỏi một cái, có lẽ là một người?”
Nếu như là Khúc Tri Thư thật, nó nhất định sẽ có phản ứng, Bạch Sí Tuyên nghĩ như vậy.
Gã ta vội vàng đứng lên, cũng không màng trước mặt có chị Phượng.
Không biết có phải trùng hợp không, chị Phượng đối với thanh niên khí chất sạch sẽ này cũng có hứng thú, ả mỉm cười: “Chị cùng em đi qua đi.”
Bạch Sí Tuyên muốn cự tuyệt lại thấy chị Phượng đã đứng lên, chỉ có thể nói: “Vậy đi thôi.”
Hai người cứ vậy cùng nhau đi đến trước bàn kia, trên tay chị Phượng còn cầm theo một ly rượu, lắc lắc ra vẻ quyến rũ.
Lúc này Tiểu Đông đang cắt bò bít tết, cậu cảm giác được trước mặt mình có bóng người bèn ngẩng đầu lên nhìn vào cặp nam nữ trước mặt.
Cậu vẫn chưa nói câu nào.
Thế nhưng vệ sĩ Tiểu Khương ngồi đối diện lập tức đứng dậy, ánh mắt trở nên sắc bén.
Người này là vệ sĩ.
Cặp nam nữ lập tức đoán được thân phận.
Bạch Sí Tuyên hơi khiếp đảm, rồi vẫn cố hít sâu một hơi nhìn về phía Tiểu Đông, thử thăm dò gọi: “Khúc Tri Thư?”
Tiểu Đông nhìn gã ta, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ bên kế bên trang điểm vô cùng kiều diễm, bình tĩnh lại khắc chế: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Hiện trường tức khắc có chút an tĩnh.
Tiểu Đông chỉ nói một câu như vậy rồi cúi đầu tiếp tục cắt thịt bò, động tác vô cùng thành thạo, cả người lộ ra khí chất lạnh nhạt.
Người như vậy, nếu có ai nói cậu là đồ ngốc thì mọi người chắc hẳn đều quay lại chửi cho một câu 'mày mới là đồ ngốc, đại ngốc vô địch thiên hạ' mới đúng.
Chỉ có người bình thường mới không đáp lời.
Thế nhưng Bạch Sí Tuyên hiển nhiên không phải người bình thường.
Gã ta kêu lên: “Khúc Tri Thư! Mày đừng tưởng rằng mày không đáp lại thì tao không nhận ra mày. Năm đó Bạch gia bọn tao có lòng tốt thu dưỡng bọn mày, bọn mày thì hay rồi, đồ lòng lang dạ sói, chạy trốn lại còn trộm biết bao nhiêu đồ của Bạch gia bọn tao. Cuối cùng bọn mày còn đẩy Bạch gia bọn tao vào nguy hiểm, bọn mày đúng là đồ đê tiện. Lần này bị tao bắt được, mày đừng mơ lừa dối qua cửa.”
Động tác cắt bò bít tết của Khúc Tri Thư hơi tạm dừng một chút, tầm mắt cậu lại lần nữa nhìn về phía Bạch Sí Tuyên, nhíu nhíu mày.
Vệ sĩ bên người cậu một giây đem người ấn gã ta rầm một cái xuống đất.
Biến cố thình lình xảy ra làm tất cả mọi người yên lặng lại, tất cả đều nhìn về phía bên này.
Giám đốc nhà hàng vội vàng đi tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Các vị bớt giận bớt giận.”
Bạch Sí Tuyên giãy giụa trên mặt đất, kêu lên: “Khúc Tri Thư, mày đừng tưởng rằng mày ra tay thì tao sẽ sợ ngươi! Đồ sói mắt trắng, mày…… Ô ô!”
Một cái bánh xốp trực tiếp nhét vào trong miệng Bạch Sí Tuyên, gã ta chỉ có thể phát ra tiếng ô ô liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận