Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 86. Sức quyến rũ lớn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây đang nấu cơm, vị “thầy giáo làm khách” nhà bọn cô thì yên lặng ngồi gần cửa sổ phòng khách, cực kỳ có dáng vẻ của nghiêm sư kiểm tra bài tập hai bé trai. Dựa theo bản chất tham tiền của vị này, có thể không đòi tiền học thêm đã rất khó rồi.
*Ngiêm sư: thầy giáo nghiêm khắc
Cho nên Khúc Tiểu Tây không gọi hai anh em giúp nữa.
Hai bé trai lại bởi vì không thể hiểu sao phải “Học bù” mà phiền muộn.
Cô thái thịt để làm một nồi thịt kho tàu, thầm nghĩ: “Người này keo vầy mà lại đồng ý mang bánh kem giá bốn tiền tới cửa, chẳng lẽ coi trọng vẻ đẹp của mềnh?”
Cô chọc chọc bếp lò, còn đặc biệt chưng một con cá, thầm nghĩ tiếp: “Bốn đồng cũng đủ để anh ta tự mình ăn một bữa ngon, tự nhiên tìm đến nhà như chắc có ý với mềnh rồi?”
Cô vừa xào rau vừa tiếp tục nghĩ: “Chẳng lẽ sức quyến rũ của mềnh lớn như vậy à?”
Cô cho củ mài đã hấp chín nghiền nát, trộn thêm tương dâu tây nhà mình làm, thầm nghĩ: “Mình tốt nhất nên nói rõ ràng với anh ta.”
Nghĩ đến đây, Khúc Tiểu Tây tự gật đầu đồng ý.
Phải thế!!!
Khúc Tiểu Tây một người nấu cơm, dù động tác nhanh nhẹn đến đâu, lúc ăn cơm cũng đã 8 giờ rưỡi.
Dù sao cô ra cửa mua đồ tốn không ít thời gian.
Khúc Tiểu Tây dọn xong bàn ăn, chỉ huy họ xếp ghế dựa, nói: “Có thể ăn cơm.”
Khúc Tiểu Tây cảm thấy, tuy bánh kem quý giá thật nhưng đồ ăn nhà bọn cô cũng tiêu không ít tiền, còn cộng thêm tay nghề đầu bếp của cô nữa. Họ cũng không có chiếm lợi của anh ta đâu đấy.
Cá này thịt này, đầy đủ như vầy, nơi nào có chứ?
Tiểu Bắc làm chủ nhân nhỏ, ngoan ngoãn mời: “Thầy Túc, chị em nấu ăn rất ngon, anh nếm thử xem.”
Túc Bạch nâng mắt nhìn Khúc Tiểu Tây một chút. Ánh mắt đen nhánh thâm thúy. Tầm mắt anh cũng chỉ dừng lại trên người Khúc Tiểu Tây một chút, ngay sau đó lập tức bưng bát cơm lên, bùm bùm bắt đầu ăn.
Anh nhanh nhẹn gắp một miếng thịt kho tàu, tư thế không chút khách khí.
Khúc Tiểu Tây còn chưa kịp phản ứng, người này một chén cơm cũng đã xử lý xong.
Anh ngẩng đầu, thành thật hỏi: “Có thể thêm cơm không?”
Khúc Tiểu Tây: “……???” Cô một lời khó nói hết nhìn vị trước mắt này, gật gật đầu nói: “Có thể.”
Cô không đứng dậy ngược lại nhìn về phía Tiểu Đông. Tiểu Đông lập tức: “Thầy Túc, để em xới cơm cho thầy đi.”
Túc Bạch tâm tình có vẻ không tồi, khóe miệng hơi nhếch một chút, ngay sau đó lại bắt đầu một vòng lùa cơm mới. Đương nhiên động tác khua đũa cũng rất chuyên nghiệp. Chẳng lâu lắm, chén cơm thứ hai cũng tuyên bố “tử trận”.
Dưới sự “thúc ép” của anh, Khúc Tiểu Tây cảm thấy bản thân ăn cơm cũng nhanh hơn chút.
“Anh có thể lấy thêm nữa không?”
Khúc Tiểu Tây cười cười: “Đương nhiên có thể.” Ăn đi, ăn đi.
Nhà Khúc Tiểu Tây bọn cô chưa từng chiêu đãi ai cả nên cũng không biết một người đàn ông khỏe mạnh có thể ăn nhiều hay ít. Cô tự nhiên sẽ làm nhiều một chút. Giờ xem ra… Khúc Tiểu Tây có loại cảm giác không biết nói cái gì mới phải.
Người này nhanh nhẹn ăn ba chén, trực tiếp ăn rỗng nồi cơm nhà bọn cô luôn. Khúc Tiểu Tây thề, người này chưa no đâu!
Cô thấy được ánh mắt anh còn rất lưu luyến bàn cơm đấy.
Mỗi tội cơm hết, đồ ăn cũng không còn.
À, còn chút nước kìa
Túc Bạch nhìn chằm chằm nước thịt kho tàu còn có nước cá hấp nói: “Hai cái này trộn cơm đều ngon đó.”
Khúc Tiểu Tây: “Không còn cơm.” Cô sao biết được người này có thể ăn như vậy?
Quả nhiên đã thấy Túc Bạch lại lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Khúc Tiểu Tây: “……” Bốn món ăn, chuẩn xác hơn là ba món ăn chính, một món ngọt tráng miệng, tất cả đĩa giờ sáng bóng như CD vầy.
Tiểu Đông chống cằm cười tủm tỉm: “Thầy Túc, em không gạt anh đúng không? Em gái em nấu cơm có phải siêu cấp ngon không?”
Túc Bạch nói: “Không gạt người, ăn rất ngon.”
Tiểu Đông lập tức nở nụ cười, cả người bừng bừng hạnh phúc: “Em mới không gạt người đâu.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cho nên Túc Bạch nghe nói cô nấu cơm ăn ngon nên mới tới cửa? Không phải mơ ước vẻ đẹp của cô?
Khúc Tiểu Tây giờ không soi gương. Nếu soi gương sẽ biết một cô nhóc mười bốn tuổi như cô thì kể cả có đẹp cũng có gì đáng nói! Rõ ràng vẫn còn trẻ con mà.
Túc Bạch đến cọ cơm còn mang theo lễ vật, ừm, vẫn rất biết điều.
Anh nhanh nhẹn đứng dậy, đem chén đĩa dọn dẹp vào phòng bếp, vén tay áo chuẩn bị rửa. Khúc Tiểu Tây là người không câu nệ tiểu tiết khi thấy cũng ngại để anh làm.
Vừa lúc thời gian cũng không còn sớm, Khúc Tiểu Tây bèn tiễn khách.
Túc Bạch nhìn chén bàn bẩn thỉu, muốn làm xong mới đi. Nhưng anh cũng không phải kẻ không biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này đã sắp 9 giờ, muộn như vậy, kể cả không phải trai đơn gái chiếc cũng thật không thích hợp ở thêm.
Anh nghĩ nghĩ, nói: “Vậy anh đi trước.” Đi tới cửa, hình như anh nghĩ đến cái gì, lại nói: “Em nếu muốn mang cái gì cứ trực tiếp nói với anh.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng.”
Cô đóng cửa phòng lại. Không thấy người, cô cũng có thể cảm nhận được bà Bàng đối diện nhất định lại đang dán trên cửa nghe lén. Chẳng qua Khúc Tiểu Tây không quá đặt trong lòng, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận