Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 201. Bằng chứng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây bật cười, cô nói: “Bây giờ dĩ nhiên anh có thể mang cơm đi, nhưng mấy ngày nữa thời tiết nóng lên, anh mang cơm không sợ hỏng rồi bị đau bụng à? Thầy Túc ơi, em biết ý của anh. Em làm nhiều thêm chút đồ ăn cho anh cũng chẳng có vấn đề gì nhưng thật sự không tiện đâu.”
Bởi vì Khúc Tiểu Tây tương đối kiên trì nên khóe miệng Túc Bạch càng ngày càng hạ xuống, mếu.
Anh gần như than thở nói: “Vậy… được rồi.”
Không biết vì sao mà Khúc Tiểu Tây đột nhiên cảm thấy thầy Túc có chút giống bé cún lớn không đạt được mục đích, cả người suy sút.
Không nhịn được, Khúc Tiểu Tây hỏi: “Thầy Túc, anh bao nhiêu tổi rồi?”
Túc Bạch nghi ngờ không biết sao cô muốn hỏi cái này nhưng vẫn nói: “21.”
Khúc Tiểu Tây ngơ ngác trong gió, tựa như một con gà vừa bị tiêm*: “Chuyện này không có khả năng!”
*Kích động mạnh
Túc Bạch: “??????”
Anh nhìn thẳng Khúc Tiểu Tây, hơi hơi híp mắt.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng lách cách, xem ra Lê quản lý cũng bị dọa hoảng sợ.
Túc Bạch hòa hoãn một chút hỏi: “Em… có ý gì?”
Khúc Tiểu Tây xấu hổ cười cười, nói: “Không, cũng không có ý gì. Em chính là……”
Cô đánh giá trên dưới Túc Bạch một lượt, cảm thấy Túc Bạch thoạt nhìn rõ ràng là một thanh niên 26-27 tuổi chứ.
21 tuổi?
Không, mị không tin!
Cô hoài nghi sâu sắc con hàng này nói dối.
Cô lại đánh giá trên dưới anh thêm một lượt, không nhịn được, nói: “Anh… ừ… nhìn có vẻ rất thành thục!”
Túc Bạch mím môi, Khúc Tiểu Tây rõ ràng cảm giác được anh hình như không vui chút nào.
Khúc Tiểu Tây lại suy nghĩ một chút, tự tính toán: “À không đúng, anh không phải từng đi du học à? Anh còn tốt nghiệp đại học chính quy nữa. Học đại học phải tốn không ít năm nhỉ? Năm trước anh đã đi ngân hàng Hoa Kỳ làm việc. Vậy tuổi này của anh...”
Kể cả anh 26-27 tuổi cũng khá nhỏ nhỉ?
Cô còn cảm thấy Túc Bạch, người này trưởng thành khá trẻ so với tuổi thật.
Giờ anh lại nói mình 21?
21???
Nếu không phải không quen biết, cô tuyệt đối không nói thẳng như vậy.
Lời này thật không hay ho gì.
Tính cách của Khúc Tiểu Tây không phải người dễ dàng nói chuyện riêng tư với người khác như vậy. Nhưng lần này quả thật đáng kinh ngạc, quá chấn kinh rồi!
*Chấn kinh: Chấn động+kinh ngạc
Giọng Túc Bạch không chút phập phồng: “Anh là cao tài sinh.”
*Cao tài sinh: 高材生: Chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.
Khúc Tiểu Tây: “Hở?”
Túc Bạch: “Anh từ nhỏ đã nhảy lớp liên tục, mười ba tuổi xuất ngoại du học hai năm, trở về thì học đại học.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Túc Bạch đột nhiên đứng dậy, cũng chưa nói gì đã trực tiếp xuống lầu.
Khúc Tiểu Tây lúc này mới phản ứng lại. Mình như vậy có chút không ổn, thật sự rất không lễ phép.
Cô xấu hổ nhỏ giọng nói thầm: “Thầy Túc có phải tức giận không nhỉ?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc liếc nhau.
Tiểu Đông chớp mắt, nói: “Chắc sẽ không tức giận nhỉ? Vì sao phải tức giận?”
Tiểu Bắc nhấp nhấp miệng nhỏ, cảm thấy vẫn có khả năng tức giận. Chẳng qua nhóc không nói lời khiến chị không vui.
Nhóc quyết đoán lắc đầu: “Không tức giận đâu.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy…… sao?”
Lê quản lý trong phòng bếp: “……”
Lúc này, Túc Bạch đã đi rồi quay lại, anh đưa một quyển sổ nhỏ cho Khúc Tiểu Tây, nói: “Em xem.”
Khúc Tiểu Tây mờ mịt nhận lấy, vừa mở ra đã thấy mặt trên có ảnh chụp Túc Bạch cùng tên tuổi.
Túc Bạch: “Đây là bằng chứng của anh thời học sinh.”
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn anh.
Túc Bạch lại cầm một quyển sổ khác đưa cho Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây lại nhận rồi mở ra, đây là giấy chứng nhận của Túc Bạch.
Túc Bạch: “Anh không lừa em.”
Khúc Tiểu Tây: “A.”
Túc Bạch khẽ cười nhẹ, đòi: “Rồi, trả lại cho anh đi.”
Động tác của Khúc Tiểu Tây cực kỳ máy móc mà đưa giấy chứng nhận trở về cho anh. Vừa đưa cô vừa nhìn thoáng qua ảnh trên giấy chứng nhận học sinh. Bức ảnh có thể nhìn thấy một chút ngây ngô trên mặt anh. Theo lời Túc Bạch nói thì lúc đó anh mới là thiếu niên 15 tuổi.
Rõ ràng rất ngây ngô nhưng lại kèm theo chút gai góc, mạnh mẽ.
Chỉ từ bức ảnh này Khúc Tiểu Tây đã cảm khái thật sâu, vị thiếu niên này đúng là trưởng thành sớm.
Không đúng, phải nói là thành thục mới chính xác. Lúc mới 15 tuổi, nhìn anh có vẻ không giống như một thiếu niên tuổi ấy. Năm nay Tiểu Đông cũng 15 tuổi, không xét đến khía cạnh tâm tính mà chỉ nói bề ngoài cũng đã nhận ra đây là một thiếu niên sạch sẽ, thoải mái, tươi mát đúng độ tuổi.
Trái lại thời điểm này nếu nói Túc Bạch là thiếu niên 18 tuổi có lẽ cũng có người tin.
Từ từ đã… Khúc Tiểu Tây lại nhìn thoáng ảnh chụp của anh một lần nữa. Thiếu niên ngây ngô 15 tuổi hoàn toàn khác, chỉ nhìn ánh mắt cũng đã thấy sự sắc bén.
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, nhìn về phía Túc Bạch, Túc Bạch vừa lúc nhìn về phía Khúc Tiểu Tây.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từ sâu trong đáy lòng Khúc Tiểu Tây cảm khái, đôi mắt của Túc Bạch thật đẹp. Ngày xưa một cô gái như cô không tiện nhìn chằm chằm người ta, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện Túc Bạch đúng là tuổi không lớn. Chẳng qua anh lại mang theo khí thế lạnh lùng, gai góc rõ ràng.
Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt anh mới có thể thấy được ánh mắt thâm thúy nhưng lại sáng trong thấy đáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận