Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 110. Si tâm vọng tưởng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Mấy loại này, anh lấy cho tôi xem một chút.”
Tay cô chỉ chỉ hướng về phía quầy hàng, anh trai bán hàng mỉm cười: “Được.”
Rõ ràng bên ngoài còn có đóng gói một tầng giấy bóng kính nhưng hắn vẫn mang thêm bao tay trắng lên, sau đó mới đem hộp đặt lên trên mặt quầy. Vì hắn cẩn thận nên húc tiểu tây cũng không trực tiếp cầm lấy mà chỉ hơi hơi cúi đầu nhìn vào mấy cái hộp một chút như đang đọc chữ tiếng Anh trên mặt hộp.
Anh trai bán hàng chủ động cầm hộp cô đang xem đưa qua để cô nhìn dễ hơn.
Đây không phải là phục vụ tốt cỡ nào mà hoàn toàn do khách hàng. Những người dám đến địa phương như vậy, lại tự nhiên hào phóng xem hàng hóa tuyệt đối phải là người có tiền. Có tiền tức là mua được, nếu mua không nổi thì chỉ sợ có đến gần họ cũng không dám.
Cho nên mấy người bán hàng cũng không có hành vi mắt chó nhìn người thấp. Chỉ cần có khách hàng, tủ quần áo bình thường một chút thì họ cũng tận tâm tận lực phục vụ.
Khúc Tiểu Tây xem xét nửa ngày mới chọn một loại có công hiệu dưỡng ẩm. Giờ tuổi cô vẫn còn nhỏ, qua năm cô mới sang tuổi 15 nên không cần công hiệu quá lớn. Cô chỉ chỉ vào một lọ Chanel nói: “Cái này bán thế nào?”
Anh trai bán hàng: “Tiểu thư, một lọ này 10 đồng.”
Một lọ kem bảo vệ da Thượng Hải, giá cả chỉ 1.5 đồng còn nhiều gấp đôi. Có thể thấy được hàng hải ngoại này đắt đỏ thế nào.
Khúc Tiểu Tây gật đầu, lại hỏi: “Kem dưỡng ẩm thì sao? Có loại nào thích hợp cho nam hoặc trẻ nhỏ dùng không?”
Anh trai bán hàng nhìn về phía Tiểu Đông mỉm cười: “Có.”
Ba người vừa nhìn đã biết người một nhà, lớn lên rất giống!
Hắn đem mở kệ thủy tinh tầng thứ hai ra lấy mấy bình kem dưỡng, nói: “Mấy loại này cũng rất tốt. Như là loại này có tác dụng tạo độ ẩm, tăng sự dễ chịu, thoải mái. Mùa đông rất nhiều tiểu công tử đều sẽ mua loại này. Giá cả cũng 10 đồng 1 hộp.”
Sau đó hắn lại chỉ chỉ vào vài ba chai khác “Mấy loại này đều tương đối thích hợp cho trẻ nhỏ. Một lọ tương đối tốt hơn một chút nên giá cũng đắt hơn xíu, là kem dưỡng cho trẻ.”
Khúc Tiểu Tây lấy mỗi loại được đề cử 1 lọ, ba người đều có.
Cô lại cầm ba thỏi son dưỡng môi, vào đông trong nhà đốt bếp lò khá nhiều nên miệng khô. Son dưỡng môi rất cần thiết.
Anh trai bán hàng còn cẩn thận dùng giấy gói kỹ mới cho vào túi xách, cũng chỉ có nơi như vậy mới có thể cung cấp dịch vụ đóng gói đẹp thế. Khúc Tiểu Tây mua này 6 món tiêu hết 40 đồng.
Hơn nữa, loại đồ như này đều không phải có thể dùng mãi mãi được. Một bình nhỏ bằng đó, mỗi ngày sử dụng thì chỉ khoảng ba tháng sẽ hết. Sau đó hiển nhiên lại phải mua tiếp, nên thái độ anh trai bán hàng cực tốt.
“Hoan nghênh lần sau ghé thăm.”
Khúc Tiểu Tây đem túi giao cho Tiểu Đông, nói: “Anh trai cầm nhé, được không?”
Tiểu Đông lập tức gật đầu nói: “Được!” Cậu rất thích được hỗ trợ.
Ba anh em tiếp tục dạo, đi hết lầu trên lầu dưới, không buông tha quầy nào. Đừng nói Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, ngay cả Khúc Tiểu Tây đều được kiến thức một phen, nơi này quá, quá xa hoa rồi. Các quầy, không có gì ngoài hai chữ - tinh mỹ.
Khúc Tiểu Tây vốn còn cảm thấy bản thân tích cóp tiền nửa năm, trong tay hiện tại có hơn 2.000 đồng đã rất nhiều rất nhiều rồi.
Giờ đi dạo phố một vòng cô mới phát hiện, nếu thật sự muốn mua đồ gì đó thì chỉ sợ chỉ một cái đồng hồ Thụy Sĩ bằng đó tiền cũng không đủ mua.
Ngược lại, nếu không mua đồ sang quý như vậy thì số tiền họ có vẫn tương đối khả quan. Cô nghiêm túc đi dạo một vòng. Khi đi qua quầy chuyên bán đồ nội y cho nữ, cô còn mua vài món nội y quần lót thành phẩm. Đây chắc là chỗ duy nhất trong toàn bộ bách hóa dùng nhân viên nữ. Sau đó Khúc Tiểu Tây còn đưa tiền cho hai anh em để hai người sang quầy chuyên đồ cho nam mua quần áo nội y dùng thay giặt tắm rửa.
Thứ này cũng chỉ có bách hóa ở đây mới bán nhiều.
Những cửa hàng trang phục bình thường đều hơi ngại bán trực tiếp. Người nhà bình thường đều tự mình làm nhưng Khúc Tiểu Tây may vá thật… tàm tạm nên sẽ không động tay. Hơn nữa cô cũng không quá tình nguyện làm đồ này. Nếu bán sẵn dĩ nhiên càng tốt.
Ba anh em lại từng người mua quần áo mừng năm mới, có thương có lượng với nhau. Chẳng qua loại chuyện này còn phải xem sở thích. Lúc mua còn không cảm thấy gì đâu, đến cuối cùng ba người đều túi to túi nhỏ đầy tay.
Bọn cô mua rất nhiều đồ, từ ăn, mặc đến dùng đều đủ cả. Ngày thường không thấy gì, giờ khi dạo phố một vòng mới cảm giác cái này cần mua, cái kia cần dùng. Cuối cùng thành ra đồ đạc đầy bao lớn bao nhỏ.
Hơn nữa càng dạo càng mệt.
Bọn cô hô hô quát quát đi dạo một ngày. Khi về đến nhà đã mệt ngất ngư, cả đám đều nằm trên giường, lười chẳng thèm nấu cơm. Đồ mua được cũng ném luôn lên bàn, lộn xộn lung tung. Khúc Tiểu Tây lẩm bẩm: “Nếu có cơm hộp thì tốt rồi.”
Mỗi tội giờ mơ ước này trở thành si tâm vọng tưởng.
Không có, thật không có đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận