Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 416. Là em

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Chuyện gây ầm ĩ lớn, hiển nhiên cô không dám kiêu ngạo làm xằng làm bậy.
Cũng may mà ngày thường Khúc Tiểu Tây cả ngày cũng không ra ngoài. Cô ít ra ngoài nên nhiều việc không rõ ràng lắm, mà cũng giảm số người để ý đến mình. Vừa lúc bộ truyện gần đây cũng kết thúc, Khúc Tiểu Tây nhàn rỗi ra ngoài mua kim chỉ rồi cùng Lam tiểu thư lên trên tầng sang nhà bà Bàng học dệt áo lông.
Khúc Tiểu Tây không biết mấy cái này nhưng lại học rất nhanh. Gần như chỉ mất 2 ngày đã có thể bắt đầu tự làm.
Nhìn cô như vậy, Lam tiểu thư luôn cảm khái mãi: “Đầu óc người thông minh có khác, học cái gì cũng nhanh.”
Khúc Tiểu Tây: “Em chỉ biết dệt cỡ lớn thôi, nếu dệt thêm họa tiết thì vẫn phải nhờ mọi người dạy mới được.”
Cô tự dưng sinh ra nhiệt tình rất lớn với công việc mới - dệt áo lông.
“Hy vọng lúc mùa đông đến, ba người nhà bọn em có thể đều mặc áo lông do em dệt ra.”
Lam tiểu thư nhìn tốc độ cùng chất lượng áo lông Khúc Tiểu Tây dệt một chút: “Hẳn là có thể, em làm khá tốt.”
Khúc Tiểu Tây lập tức hơi mím miệng, khóe miệng cong lên cao cao mang theo ý cười.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu: “Ai thế?” Sau lại nói: “À, không phải nhà mềnh.”
Câu này khiến Lam tiểu thư cười sặc sụa, chị nói: “Em đó nha.”
Chị cho mẹ Hứa một ánh mắt, mẹ Hứa vội đi ra mở cửa, bên ngoài thế mà lại là Túc Bạch, Túc Bạch hỏi: “Tiểu Tây ở đây chứ?”
Mẹ Hứa quay đầu lại, Khúc Tiểu Tây: “Anh tìm em à?”
Túc Bạch gật đầu: “Em ra đây một chút.”
Khúc Tiểu Tây thả đồ trong tay xuống, đi ra ngoài: “Có việc gì thế?”
Ánh mắt Túc Bạch lóe lóe, Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, đi, chúng ta xuống tầng về nhà nói.”
Hai người sóng vai rời đi.
Bà Bàng lặng lẽ cho Lam tiểu thư một ánh mắt ẩn ý, thấp giọng: “Cô có cảm thấy hay không……”
Lam tiểu thư: “Không, tôi không cảm thấy gì cả.”
Bà Bàng sửng sốt, ngay sau đó nói: “Không phải, cô biết tôi muốn nói gì rồi, tôi nói cho cô. Tôi muốn nói……”
Lam tiểu thư: “Không, chị không muốn nói đâu.”
Bà Bàng: “A không phải, cô Có chuyện gì thế? Tôi nói thật, cô không thấy họ nhìn có vẻ rất xứng đôi……”
Lam tiểu thư: “Chị cũng đừng nói, nói những lời này làm gì? Hai đứa quan hệ không cạn, chúng ta cũng không nên nói như vậy, một khi cả hai không có ý nghĩ kia mà lại truyền ra gây ồn ào huyên náo thì không tốt. Không cẩn thận còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của họ. Đàn ông không cần để ý chứ với con gái lại không tốt.”
Thật ra trong lòng chị cũng thấy nha đầu Tiểu Tây kia với Túc Bạch quan hệ có vẻ rất tốt, so với người bình thường còn thân thiết hơn. Nghĩ thì nghĩ vậy đấy nhưng chị chưa bao giờ nói ra ngoài. Chuyện này mà nói ra, nếu chẳng may không thành lại không dễ nghe.
Cho nên chị mới không cho bà Bàng nói.
May mà bà Bàng cũng nghe lọt tai. Người này là một nhân vật ham hóng chuyện bậc nhất khu này, vừa dọn qua đây chưa được bao lâu đã dùng thời gian siêu ngắn để kéo cao giá trị thù hận cho bản thân. Đơn cử như đám người Trương Ngọc Uyển đều oán trách dì gây phiền.
Đồng thời dì đã vượt qua Khúc Tiểu Tây để trở thành nhân vật bị ghét 'đứng đầu bảng' của nhà họ Trương.
Được cái người này vẫn biết ai tốt ai xấu nên còn giúp Khúc Tiểu Tây không ít chuyện.
Cho nên vừa nghe chị nói lời này dì đã lập tức vỗ tay: “Đúng đúng đúng, lời này không thể nói sớm như vậy. Có điều hai đứa có ý gì không nhỉ?”
Lam tiểu thư: “Tôi nào biết đâu được? Chẳng qua nhìn hai đứa đều có vẻ rất lỗi lạc, có thể chưa nghĩ đến chuyện đó.”
Bà Bàng tự đáy lòng cảm khái: “Vẫn chưa thông suốt rồi.”
Lam tiểu thư gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế.” Lam tiểu thư nhắc mãi: “Chúng ta chớ có nói chuyện của con bé ra ngoài đấy.”
Bà Bàng: “Tôi nào phải người như vậy. Tôi cùng Tiểu Cao quan hệ cũng rất tốt mà. Lại nói, tôi cũng không dám tùy ý nói linh tinh đâu, Túc Bạch người này á, tôi luôn cảm thấy chỉ nhìn đã hoảng rồi, ai dám nói không gì không hay chứ?”
Lam tiểu thư: “Vì sao?” Chị thấy Túc Bạch cũng dễ ở chung nhỉ?
Bà Bàng: “Cậu ta không dễ ở chung đâu.”
Lam tiểu thư: “Mới không phải, cậu ấy nhìn thì mặt lạnh thế thôi chứ người khá tốt.”
Bà Bàng: “……”
Hai người bên này nói to nói nhỏ với nhau, bên kia Khúc Tiểu Tây cùng Túc Bạch đã đi xuống tầng dưới, cô mở cửa: “Vào rồi nói.”
Túc Bạch vào nhà cùng cô, Túc Bạch nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, nói: “Em vẫn tốt chứ?”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt, tò mò hỏi: “Em thì có cái gì không tốt?”
Túc Bạch nhìn khuôn mặt vô tội của cô, thế mà còn bật cười. Anh nói: “Nhà em không có ai chứ?”
Khúc Tiểu Tây mở to mắt, đôi mắt tròn xoe, nói: “Anh muốn làm gì? Anh dám xằng bậy, em sẽ ra tay đó nhé! Đừng cho là em không dám đánh người! Em cực lợi hại đấy!”
Cô bày ra tư thế muốn luận võ.
Túc Bạch bật cười nói: “Anh chỉ muốn xem nói chuyện có tiện không thôi, em suy nghĩ nhiều quá rồi?”
Khúc Tiểu Tây bĩu bĩu miệng, hỏi lại: “Mấy người mẹ Vương đều ở tầng trên, anh rốt cuộc có chuyện gì?”
Túc Bạch nghĩ nghĩ: “Là em nhỉ?” Anh lấy tờ báo ra, chỉ chỉ vào bài viết, nói: “Tác giả truyện này là - em.”
Không phải câu nghi vấn mà là lời khẳng định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận