Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 489. Chúng ta đánh cuộc đi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hơn nữa, cảm mạo mà thôi, lại không phải rất nghiêm trọng, nơi nào muốn như vậy phức tạp?
Đúng là nghĩ như vậy, cho nên Khúc Tiểu Tây thực kiên định giữ chặt chăn, kiên quyết không chịu buông tay, không đi không đi, chính là không đi!
Túc Bạch muốn bắt lấy Tiểu Tây, tự nhiên là có sức lực, nhưng anh lại không dám dùng sức, sợ làm đau cô. Chỉ có thể ôn tồn khuyên: “Em bị cảm, không đi bệnh viện, sao khỏi được? Lại nói……”
Khúc Tiểu Tây che lại lỗ tai: “Không nghe, không nghe, rùa đen niệm kinh.”
Túc Bạch: “……”
Túc Bạch đột nhiên liền động thủ, cù cô: “Xem Phật Sơn Vô Ảnh Thủ đây, cho em nói anh là rùa đen nè!”
Khúc Tiểu Tây cực sợ buồn, Túc Bạch vừa ra tay cô đã ngao một tiếng kêu ra.
Mẹ Vương đang khuấy sữa trong phòng bếp thiếu chút nữa đã đánh đổ cả ly sứ. Dì yên lặng quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi cười lắc lắc đầu.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc nghe thấy tiếng đều lê giày ra khỏi phòng. Túc Bạch căn bản không đóng cửa nên hai đứa nhỏ lập tức có thể nhìn thấy bên trong. Anh Túc Bạch đang cù còn Tiểu Tây nhà bọn cậu lại giấu mình trong chăn né trái tránh phải như côn trùng mùa hè vậy.
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “……”
Túc Bạch bày ra một bộ dạng vô cùng hung ác: “Em còn dám hay không?”
Khúc Tiểu Tây xù lông kêu gào: “Rùa đen niệm kinh!”
Túc Bạch tiếp tục động thủ: “Anh thấy em đúng là chưa gặp quan tài chưa đổ lệ! Xem ma trảo đây!”
“Ngao ngao ngao a! Ha ha ha ha ha ha! Mẹ ơi! Ha ha ha ha ha……” Tiếng cười Khúc Tiểu Tây rung trời.
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “……”
Trầm mặc hơn nửa ngày, hai cậu rốt cuộc tay cầm tay cùng nhau đi ra.
Bọn cậu nên đi thôi!
Khúc Tiểu Tây: “Anh anh anh anh, anh thật to gan lớn mật!”
Cô thấy mình cần phản kích.
Khúc Tiểu Tây giơ móng vuốt, không chút do dự tập kích Túc Bạch. Túc Bạch: “Móa nó!”
Khúc Tiểu Tây: “Nơi nào có áp bách, nơi đó có phản kháng! Em cũng không tin anh không buồn!”
Khúc Tiểu Tây giống như rùa đen nhỏ rúc trong chăn né đông tránh tây công kích.
Túc Bạch: “Trời ạ!”
Khúc Tiểu Tây móng vuốt tiến tiến lùi lùi.
“Ý?” Cô không biết đã sờ vào cái gì, cô mở to hai mắt, nói: “Thứ gì cứng cứng nè? Cộm tay quá.”
Ánh mắt Túc Bạch mơ màng: “…… Cái gì cũng không có!”
Mắt Khúc Tiểu Tây mở to hồ nghi quét vị trí kia, nói: “Nhất định có!”
Đừng mơ lừa cô.
Không nói, cứ nhìn ánh mắt Túc Bạch mơ hồ mà xem, cô đã biết không thích hợp ngay.
Khúc Tiểu Tây thấy Túc Bạch còn chần chờ, đột nhiên bạo khởi, đem anh đánh gục: “Xem sự lợi hại của em!”
Cô duỗi tay tới trong túi anh, vội vàng đào ra: “Thứ gì?”
Túc Bạch hét lớn một tiếng: “Khúc Tiểu Tây!”
Khúc Tiểu Tây giơ giơ chiến lợi phẩm trên tay lên: “Em đã bảo trong túi quần có cái gì mà!”
Túc Bạch: “……”
Cô nhóc này giờ muốn lên trời rồi!
Có điều, nhìn cô đắc ý dào dạt tươi cười, Túc Bạch liền hận không thể móc cả tim cho cô hết
Khúc Tiểu Tây: “Anh xem, anh xem, anh này…… Ơ!”
Hộp trên tay cô lập tức bị Túc Bạch cướp đi.
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Túc Bạch có đoạt lại thì Khúc Tiểu Tây vẫn nhìn thấy rõ đó là một cái hộp nhung màu đỏ sậm có tơ vàng. Cái hộp nhỏ như vậy, không cần nhiều lời, chỉ nhìn cũng biết bên trong có gì.
Khúc Tiểu Tây hơi nhấp môi, nhìn thẳng vào cái hộp nhỏ.
Túc Bạch cúi đầu hơi siết lấy cái hộp nhưng vẫn không cất đi. Ngược lại anh nghiêm túc nhìn Khúc Tiểu Tây rồi quỳ một chân xuống, thẳng thắn nói: “Khúc Tri Thiền tiểu thư, em có đồng ý gả cho anh không?”
Khúc Tiểu Tây: “A……”
Mặt cô oanh một cái, đỏ lên.
Túc Bạch mở ra cái hộp nhỏ nhung tơ trên tay, nhẫn đá hồng bảo như lửa đỏ lóng lánh rực rỡ.
“Anh không phải người biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng anh chưa từng xác định bản thân muốn cùng một người đi đến bạc đầu giai lão như bây giờ. Anh thích em, điều này chưa bao giờ anh từng thể nghiệm qua. Em bằng lòng cho anh một cơ hội không?”
Anh mím môi, khẩn trương đến nỗi cả người đều cứng đầu, giọng nói còn mang theo hơi chút run rẩy.
Anh đối với bản thân đến một chút tin tưởng cũng không có.
Anh không biết làm vậy Tiểu Tây có bằng lòng cùng anh kết đôi đi đến hết cuộc đời không. Dù sao cô đã nói yêu đương với kết hôn không giống nhau.
Rốt cuộc, nàng luôn là nói, kết hôn cùng yêu đương không giống nhau.
“Em… đồng ý không?”
Anh nhìn vào đôi mắt cô đến chớp cũng không dám chớp một cái, vô cùng nghiêm túc.
Khúc Tiểu Tây cúi đầu nhìn một nửa chiếc nhẫn lộ ra ngoài lại quay sang nhìn Túc Bạch. Túc Bạch rất nghiêm túc, nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn. Trong tim trong mắt đều là Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây từ trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của anh còn có thể thấy được bóng dáng của mình.
Cô bây giờ có hơi chút lôi thôi nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ.
Khúc Tiểu Tây nhẹ ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta đánh cuộc đi.”
Túc Bạch: “Hở?”
Khúc Tiểu Tây vươn tay nhỏ ra, nói: “Nếu mang lên vừa, em liền đáp ứng.”
Túc Bạch sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
Anh tươi cười cực kỳ xán lạn, một chút cũng không giống Túc Bạch bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận