Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 448. Cá nhảy tanh tách

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô cắn môi nhìn Túc Bạch nói: “Anh sẽ ngoan ngoãn ngủ, không xằng bậy chứ?” Rất nhanh lại hung dữ bổ sung: “Nếu anh dám xằng bậy, em sẽ không khách khí với anh.”
Túc Bạch nhướng mày hỏi: “Không khách khí thế nào?”
Khúc Tiểu Tây: “Chính là không khách khí!” Cô càng ra vẻ dữ dằn: “Anh không được suy nghĩ miên man.”
Sắc mặt Túc Bạch hồng hơn, mang theo ý cười: “Em không xằng bậy được mà còn không cho người khác tự nghĩ à?”
Khúc Tiểu Tây chống nạnh: “Cho nên anh có ý gì? Anh mưu đồ gây rối?”
Cô hư trương thanh thế nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cô.
Túc Bạch nhìn cô, không rời được mắt: “Khúc Tiểu Tây.”
Khúc Tiểu Tây: “A???”
“Khúc Tiểu Tây.”
Túc Bạch nghiêm túc mở miệng, Khúc Tiểu Tây lại thấy gọi như vậy có loại cảm giác như kiếp trước thoáng qua.
Cô nói lắp: “Ừ, à à? Anh… anh làm gì đột nhiên gọi em như vậy?”
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây, nói: “Vậy… anh gọi em là Khúc Tri Thiền?”
Khúc Tiểu Tây hút khí: “Gọi là gì đều được, có điều sao anh lại gọi tên đầy đủ của em?”
Túc Bạch nghiêm túc nhìn Khúc Tiểu Tây, hỏi: “Em thấy con người anh thế nào?”
Khúc Tiểu Tây: “A? Hở a a?”
Ánh mắt lơ đễnh hỏi: “Anh hỏi em làm gì? Chính anh thế nào mà anh không biết sao?” Cô khẩn trương vặn vặn ngón tay: “Em không biết anh thế nào, à không, anh anh anh… anh khá tốt. Nhưng anh tốt thì sao phải hỏi em? Em nhìn cũng không nhất định chuẩn, em……”
Khúc Tiểu Tây nói năng có chút lộn xộn, cô còn không biết bản thân đang nói gì nên chỉ có thể ngậm miệng lại.
Có điều ngón tay cứ không ngừng xoắn lại với nhau, động tác liên tục thể hiện rõ vẻ khẩn trương.
Túc Bạch nhìn cô như thế, nhịn không được cầm tay cô. Khúc Tiểu Tây một giây đã xù lông: “Anh anh anh… anh làm gì? Em nói cho anh biết, anh không được xằng bậy.”
Đôi mắt Túc Bạch đen nhánh sáng ngời, anh không buông tay, chỉ nhìn mắt Khúc Tiểu Tây: “Anh không xằng bậy.”
Khúc Tiểu Tây: “Không có xằng bậy còn không buông tay?” Giọng cô mang theo vài phần hờn dỗi: “Anh thật phiền chết.”
Túc Bạch bật cười: “Anh cứ không buông tay.” Anh nhìn Khúc Tiểu Tây, nghiêm túc nói: “Em thấy anh thế nào?”
Anh hỏi lại một lần nữa, hình như muốn từ Khúc Tiểu Tây có được đáp án chính xác. Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn anh rồi chậm rãi nói: “Thật tốt.”
Ánh mắt Túc Bạch sáng lên.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Rất tốt rất tốt.” Nói xong, dẫm chân anh: “Vậy giờ anh có thể buông tay chưa? Hử?”
Giọng cô mềm mềm mại mại, một chút cũng không giống với cách nói chuyện bình thường. Ngày thường Khúc Tiểu Tây nói năng luôn rất dứt khoát.
Túc Bạch thấy được biến hóa của Khúc Tiểu Tây, trong lòng anh càng thêm vui mừng, cảm giác vui sướng kia cứ từ từ từ hội tụ lại biến thành một bông hoa nhỏ nở rộ trong lòng anh. Anh nghiêm túc: “Anh thấy em cũng rất tốt, rất rất tốt.”
Khúc Tiểu Tây hơi hơi bĩu môi, mãi sau, gần như từ trong ánh mắt giọng nói lộ ra một tiếng ừ nhỏ nhoi.
Túc Bạch không ngừng cố gắng: “Vậy em xem, chúng ta đều tốt thì em có muốn hay không……”
Khúc Tiểu Tây nghe tiếng của anh, quay sang khẩn trương nhìn chằm chằm vào đôi mắt Túc Bạch.
Túc Bạch không chịu buông tay, thậm chí chưa từng dời chân mà cứ để cô dẫm lên nhằm muốn gần Khúc Tiểu Tây thêm một chút. Hai người cứ thế dựa gần vào nhau. Hô hấp của anh gần như phả vào mặt Khúc Tiểu Tây. Túc Bạch ngoài ý muốn vô cùng nghiêm túc: “Em thấy chúng ta yêu đương, được không?”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Tim cô đột nhiên lại đập nhanh thêm vài phần.
Khúc Tiểu Tây thấy bản thân còn có thể nghe được tiếng tim đập bang bang, cũng không biết là tiếng của cô hay tiếng tim Túc Bạch. Bọn cô đứng quá gần nên cũng không nghe rõ rốt cuộc là tiếng tim của ai, Khúc Tiểu Tây thấy như thế này không được.
Cô muốn mở miệng nói gì đó rồi lại chỉ có thể há miệng thở dốc, khóe miệng hơi run run, rồi lại phát hiện bản thân cái gì cũng không thể nói thành lời.
Cô thấy khẩn trương quá à~~
Khúc Tiểu Tây nhìn Túc Bạch thật sâu: “Anh……”
Cô ho khan một tiếng, rốt cuộc mới mở miệng. “Anh… thích em à?”
Cô lập tức nghiêm túc nói: “Nếu không thích, sao lại có thể đơn giản nói chuyện yêu đương? Không thể đâu nha.”
Cô càng thêm nghiêm túc: “Không có tình yêu mà cố gượng ép giống như mua phải cá ươn, ăn cũng không xong.”
Khúc Tiểu Tây miêu tả làm Túc Bạch nhếch khóe miệng lên, anh nói: “Anh là cá tươi, cái loại nhảy tanh tách ấy.”
Khúc Tiểu Tây: “…… Đây là chuyện cá sao?”
Mắt cô mở to, rất lớn, có điều cũng cực kỳ nghiêm túc.
“Khúc Tiểu Tây.”
Giọng Túc Bạch trầm thấp hữu lực, mỗi tội khi lắng nghe cũng mang theo sự khẩn trương nhàn nhạt, anh nói: “Anh thích em.”
Khúc Tiểu Tây nháy mắt siết chặt tay anh, Túc Bạch cảm giác được cô dùng sức, ý cười càng đậm hơn, anh nghiêm túc: “So với thích còn nhiều hơn một chút.”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt, lông mi rung rung.
Túc Bạch cảm thấy mình nói không chuẩn xác, anh càng phải nói chuẩn xác hơn mới đúng: “Không phải nhiều hơn một chút mà là rất nhiều. Cực kỳ, cực kỳ, rất rất rất nhiều, tóm lại chính là thích em.”
Khóe miệng Khúc Tiểu Tây hơi cong lên, cô cố gắng khống chế biểu cảm bản thân rồi lại không thể giữ bình tĩnh được, chỉ đành mím môi, đôi mắt cong cong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận