Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 334. Trình độ kiếm tiền và tiêu tiền

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây không biết bản thân bị theo dõi mà còn đang vui sướng vì đạt được ước nguyện. Lấy xong đồng hồ cô lập tức về nhà.
Ai bảo xung quanh cô có biết bao nhiêu người, cùng với người bình thường không giống nhau.
Có lẽ do thiếu tiền người ta nên giờ cô đã hóa thân thành bé ong mật chăm chỉ ngày ngày viết bài. Khúc Tiểu Tây không lúc nào quên việc mình thiếu tiền người khác. Vì vậy cô chỉ có thể lên tinh thần để nhanh chóng trả lại tiền cho Lam tiểu thư.
Lam tiểu thư biết lần này cô vì mua đồng hồ mới đến cửa vay tiền. Chị còn cảm thán một câu về sự quyết đoán của Khúc Tiểu Tây.
Nếu là chị, chỉ sợ không dám xuống tay bạo như vậy. Chẳng qua nghĩ lại, Lam tiểu thư hình như đã có lý giải đôi chút.
Chị là người có thu nhập ổn định hàng tháng. Thu nhập của chị thuần túy chỉ dựa vào tiền thuê nhà, nhà Tiểu Cao cũng có thu nhập ổn định, nguồn thu này hoàn toàn dựa vào kỹ thuật nên khác với chị. Hành động của Khúc Tiểu Tây đánh thức chị, chị cũng bắt đầu cân nhắc có nên đổi chút vàng không.
Nếu không được thì đổi sang bạc cũng tốt.
Lam tiểu thư mời Khúc Tiểu Tây tới nhà làm khách nhân tiện hỏi luôn chuyện này.
“Chị đang có ý định tìm xem có cách nào đổi tiền thành vàng thỏi hoặc bạc không. Nếu chị đổi được thì em có muốn cùng đổi không?” Hai người ở chung khá thân thiết với nhau, chuyện như vậy, Lam tiểu thư dĩ nhiên muốn hỏi Khúc Tiểu Tây một câu.
Khúc Tiểu Tây vội gật đầu: “Được!”
Chính vì cô không có cách nào tốt hơn nên mới phải đem tiền tiêu hết.
Có điều, chỉ mới đồng ý cô đã lại lắc đầu, nói: “Nhưng em không có tiền.” Cô cười xin lỗi: “Em vừa mới tiêu hết tiền mua đồng hồ rồi, bây giờ nếu muốn tích cóp để đổi sang vàng thì không biết còn phải chờ bao lâu nữa.”
Nhìn thì có vẻ cô kiếm được rất nhiều tiền nhưng chi tiêu hàng ngày cũng không hề ít. Nếu muốn thực sự tích cóp được một khoản tiền lớn, thời gian không thể nhanh được. Như lần này có thể nhanh chóng hoàn lại số tiền thiếu cho Lam tiểu thư bởi vừa may đến lúc cuối tháng, xã báo Trần biên tập kết toán tiền nhuận bút của cả tháng. Nhờ đó mới có tiền để trả nợ.
Nếu là người khác có thể sẽ không biết nhà Khúc Tiểu Tây tốn nhiều chi phí thế nào chứ Lam tiểu thư thân thiết với Khúc Tiểu Tây cũng hiểu rõ một hai. Dù sao hai nhà chi tiêu gần như tương tự.
Có thể là một phép so sánh là đủ để thấy ngay. Nhà chị mất 40 đồng tiền thuê nhà một tháng, trả tiền công cho mẹ Hứa 10 đồng. Khoản tiền trả cho mẹ Hứa khá ít vì đây là người trong nhà, các khoản ăn mặc cùng chi phí khác đều do chị bao cả. Tiền học ở trường cộng thêm tiền học võ của Tiểu Thạch Đầu, tiền học võ của Tiểu Nha, lại thêm khoản chi phí thuê 'bảo tiêu' đưa đón hai đứa nhỏ, tổng cộng cũng mất 30 đồng một tháng.
Như vậy mỗi tháng tối thiểu phải mất 80 đồng, đó là còn chưa kể đến chi phí nhà chị phải ăn mặc chi tiêu hàng ngày, cũng trong khoảng 20 đồng. Còn may là nhà chị ngày thường chỉ mặc những bộ trang phục không quá xa hoa nên không mất bao nhiêu. Nếu không càng thêm tốn kém.
Nhà Tiểu Cao tiêu tốn cũng không ít hơn nhà chị bao nhiêu. Tiểu Đông còn tốn thêm một khoản phí học vẽ, số tiền không nhiều nhưng cũng phải thêm mất một khoản kha khá. Bởi ngoài tiền học thì còn phải trả thêm tiền phí 'bảo tiêu' cho riêng cậu, lại còn giấy bút, dụng cụ vẽ tranh, kể cả Tiểu Đông mua những món thông dụng thì tính hết cũng tốn không ít tiền.
Lam tiểu thư tự tính toán trong lòng một chút, nói: “Xác thật, hiện tại giờ muốn tích cóp tiền có chút khó khăn.”
Chị ngồi ở trên sô pha uống trà, tự tính toán: “Ban đầu chỉ có chị và mẹ Hứa hai người, cũng chẳng cảm thấy thiếu thốn gì, giờ có thêm hai đứa bé mới biết nuôi trẻ con không hề đơn giản, chi phí sinh hoạt tăng lên rất nhiều. Em đừng nhìn chị mỗi tháng cho thuê tiền lấy được khoảng 150 đồng tiền mà nghĩ là nhiều. Cuối tháng chị chỉ còn dư không đến 60 đồng. Hai đứa bé lớn rất nhanh, mỗi năm cứ khi đổi mùa lại phải thêm ít nhất hai bộ quần áo, thế là tiêu thêm mấy chục đồng nữa. Một năm không biết có tiết kiệm nổi 500 đồng không đây.”
Nói tới đây, chị tự mình bật cười.
“Cái gì mà có thể hay không, là không thể ấy chứ.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Chi phí sinh hoạt nhà chị còn không nhiều bằng nhà em đâu, thực ra mỗi tháng nhà em phải mất đến 150 đồng mới đủ.”
Nhìn thì có vẻ nhà Lam tiểu thư nhiều hơn nhà cô một người nhưng lại không ăn khỏe như nhà cô. Hai cậu trai Tiểu Đông và Tiểu Bắc đang tuổi phát triển ăn khỏe lắm.
Hai người bọn cô tám chuyện một lát, chỉ có thể cảm khái chi phí sinh hoạt tốn kém quá mức. Nói chung cũng chỉ lải nhải vài câu, Khúc Tiểu Tây cười cười: “Thật ra chúng ta… người ta một tháng thu vào 15-16 đồng vẫn đủ sống mà.”
Ở đâu cũng vậy, thời nào cũng thế, sinh hoạt luôn chia thành tốt với xấu.
Bọn cô một tháng tiêu phí hơn 100 đồng còn cảm thấy mỗi ngày trôi qua không được tốt lắm. Ngược lại có những gia đình một tháng chỉ tiêu 14-15 đồng, giảm đến cả 10 lần mà vẫn sinh hoạt bình thường đấy thôi. Dĩ nhiên cũng có người tiêu pha hơn bọn cô cả chục lần, trăm lần, có người một tháng tiêu phí bằng cả năm.
Cái này còn phải xem trình độ kiếm tiền và tiêu tiền của từng nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận