Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 51. Chương 1 kết thúc

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây cầm thư đi lên lầu. Phong thư đến từ biên tập xã báo cô thường gửi bài kia. Đại ý chính là mấy bản thảo cô gửi đều cực kỳ thú vị. Xã báo cảm thấy có thể cùng cô trường kỳ hợp tác, cho nên chân thành mời cô gặp mặt một chút.
Nếu có thể còn rất hy vọng có thể thu được bản thảo của cô lâu dài, nếu bản thảo dài kỳ, họ càng thích.
Văn văn vẻ vẻ viết kín cả một phong thư luôn.
Khúc Tiểu Tây xem một chút, trong lòng không khỏi cảm thán, không nghĩ tới xã báo so với cô còn sốt ruột hơn nhiều.
Kỳ thật Khúc Tiểu Tây sớm đã có ý tưởng viết dài kỳ. Tuy nhiên cô không nóng lòng bắt đầu. Dù sao trong tay còn có tiền mà, vội gì?
Thế nhưng nếu xã báo mời cô chân thành như vậy, Khúc Tiểu Tây cảm thấy có thể gặp một lần, chỉ hy vọng bên kia sau khi gặp sẽ không cảm thấy một thiếu nữ vị thành niên như cô tương đối không có tính phục chúng, rồi chặt đứt luôn ý nghĩ thu bài của cô là được.
Cô nghĩ nghĩ, mở giấy bút ra.
Tiểu Bắc thò người qua tò mò hỏi: “Chị ơi, chị lại muốn viết bài à?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, nói: “Đúng đó.”
Nghe nói cô muốn viết bài, hai bé trai đều trở về phòng để không quấy rầy nữa. Đây chính là một chuyện lớn rất quan trọng đó.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc chọn câu dùng từ. Tuy chưa gặp biên tập xã báo nhưng Khúc Tiểu Tây cảm giác được họ rất thích phong cách viết bài của cô. Đó là còn chưa kể đến Khúc Tiểu Tây mười tám ban võ nghệ, mọi thứ đều am hiểu.
Nếu không phải hợp sở thích, người ta cũng chưa chắc được nhìn trúng.
Muốn kiếm tiền hiển nhiên Khúc Tiểu Tây phải tiếp tục phong cách này.
Khúc Tiểu Tây trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc này dưới lầu truyền đến âm thanh ầm ĩ. Khúc Tiểu Tây tò mò ngó nghiêng hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn. Hóa ra không phải khu nhà họ mà chỗ gần đầu ngõ, nơi đó đang có mấy công nhân ăn mặc áo ba lỗ bôi trét gì đó lên tường. Chung quanh vây đầy người hóng hớt muốn xem có chuyện tốt gì.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, rất nhanh đã thấy một bộ poster siêu to dán ngay đầu hẻm.
Bên này nhìn không quá rõ nhưng mơ hồ có thể thấy được hình như là poster điện ảnh. Mà người trên poster, chính là vị Lam tiểu thư vừa khoe khoang kia.
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Vậy tức là để Lam tiểu thư tuyên truyền cho poster phim điện ảnh luôn hở?
Khúc Tiểu Tây mỉm cười lắc lắc đầu, một lần nữa ngồi về chỗ.
Xem ra, dù thế đạo hiện tại cũng không thực sự an ổn, lĩnh vực giải trí vẫn có thể phát triển tốt.
Đột nhiên, cô tràn đầy linh cảm. Có lẽ…… cô có thể viết về một vị minh tinh điện ảnh thì sao? Loại nghề nghiệp như minh tinh điện ảnh bản thân đã mang độ nóng nhất định, chắc chắn sẽ thu hút không ít người muốn xem. Nếu như cần kiến thức chuyên môn, cô cũng có thể xuống lầu nhờ Lam tiểu thư cố vấn.
Tưởng tượng như vậy, Khúc Tiểu Tây cảm thấy tầm mắt bỗng chốc rộng mở thông suốt.
Cô lập tức bắt đầu sửa sang lại đại cương. Nam chính sẽ là một minh tinh điện ảnh, chẳng qua nếu chỉ mang danh minh tinh điện ảnh đơn thuần thì có vẻ chưa đủ hấp dẫn nhỉ?
Cô còn phải vì thằng nhãi này sắp xếp thêm một thân phận vừa có thể đem đến sự hài hước của hài kịch vừa có ý nghĩa tạo xung đột mới được.
Ví dụ như y là con nhà giàu.
Một người có được vô số tài phú, con nhà giàu phú khả địch quốc lại không giống với đám bạn cùng lứa hoặc tích cực tiến tới tranh đoạt gia sản, kế thừa gia nghiệp; hoặc ăn chơi trác táng ương ngạnh, mỗi ngày ăn nhậu chơi bời.
*Phú khả địch quốc: giàu tới mức địch được cả với một quốc gia.
Y phải là phú nhị đại có lý tưởng.
*Phú nhị đại: đời thứ 2 con nhà giàu
Lý tưởng của y là trở thành một “Đại minh tinh” có thể lưu truyền thiên cổ trong giới.
Nhưng y cảm thấy, thân phận cùng địa vị của mình không cho phép bản thân đạt được lý tưởng đó. Vì thế y ngàn dặm xa xôi, trốn nhà tới Bến Thượng Hải, giả trang thành người nghèo, tiến vào công ty điện ảnh, thành một minh tinh nho nhỏ không tiếng tăm.
Kẻ có tiền giả người nghèo, chuyện như vậy ở hiện đại không hiếm, không đáng tạo ra lửa nóng thu hút người xem. Thế nhưng đặt ở thời đại này lại hoàn toàn khác.
Khúc Tiểu Tây rất nhanh viết xong chương 1. Cô nghiên cứu tiểu thuyết tương tự đăng trên xã báo, không khác lắm khoảng 4-5000 chữ được rồi. Khúc Tiểu Tây đem mỗi một chương khống chế ở mức 5000 chữ.
Chương 1 kết thúc, cô nhìn tiểu thuyết lộ ra ý cười.
Ngay sau đó, cô liền bắt đầu viết hồi âm cho vị biên tập Trần Sĩ Ung kia. Khúc Tiểu Tây đáp ứng yêu cầu gặp mặt của vị biên tập này. Đồng thời cũng đem luôn bản thảo vừa viết để vào phong thư luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận