Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 258. Vịnh Xuân Quyền

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây nghĩ như vậy, người khác cũng như thế, mọi người trong khu nhà thỉnh thoảng ngồi với nhau cũng nói đến chuyện này, ai cũng mắng một câu - xứng đáng.
Đương nhiên rồi, bản thân là người biết rõ nội tình bên trong nên cô càng hiểu một số chuyện mà người khác không biết. Nghe nói chuyện này có thể thúc đẩy nhanh như vậy cũng không phải chỉ một mình Túc Bạch làm được. Không biết có phải trùng hợp hay không mà trong số thiếu nữ mà bà Liễu lừa gạt còn có một vị tiểu thư nhà giàu, người nhà này cũng không phải hạng cổ hủ cho rằng con gái mình bị như vậy rất mất mặt.
Ngược lại chú của vị tiểu thư này còn thuộc nhóm người đầu tiên đi du học nên rất có kiến thức, vị trí và tầm ảnh hưởng cũng không hề thấp.
Nhà người ta cũng không ghét bỏ những cô gái bị lừa bán mà cố gắng tuân theo lý, tạo áp lực cho bên trên nên chuyện này mới thúc đẩy nhanh như vậy. Một nhà bà Liễu một người cũng không tránh khỏi, toàn bộ đều xong đời.
Kết quả đó khiến Khúc Tiểu Tây mừng rơn.
Tương tự, Tiểu Đông và Tiểu Bắc cũng vô cùng sung sướng, Khúc Tiểu Tây đã nói với hai người về chuyện gặp được Liễu Nhị ngày ấy. Hai người đều nghĩ đến mà sợ không thôi. May mà chị gái/em gái nhạy bén, lại gặp được thầy Túc, chứ không giờ Tiểu Tây nhà họ cũng sẽ gặp chuyện chẳng khác gì.
Hai người chẳng chút nghi ngờ về việc bà Liễu chắc chắn sẽ bán Tiểu Tây đi.
May mắn không sao
Có điều trải qua chuyện này, hai cậu trai càng cố gắng đi theo Khúc Tiểu Tây rèn luyện chăm chỉ hơn nữa. Cứ lúc nào không có việc, Tiểu Đông và Tiểu Bắc lại cầm gậy gỗ xuống dưới lầu hô hô quát quát như muốn luyện võ.
Tiểu Thạch Đầu giờ đã không phải đi bán báo nên cũng tập với nhau.
Tiểu Nha trước nay đều như cái đuôi nhỏ chạy theo anh trai, thế là 4 đứa bé mỗi ngày đều ở dưới lầu tập tập luyện luyện.
Khúc Tiểu Tây cũng không ngăn cản, mỗi ngày cô còn có chuyện của mình. Giờ cô đang thuê một hộp thư tạm thời ở nhà ga tàu hỏa rồi thả bản thảo của mình vào đó. Chờ đến lúc có hồi âm, thư sẽ không đưa trực tiếp đến nhà cô nữa.
Cái tên “Cao Nhược Huyên” giờ dần vô dụng với Khúc Tiểu Tây.
Dù sao cô cũng là tay - khắc - ấn thiện nghệ không gì không làm được.
Khúc Tiểu Tây thoải mái chọn một xã báo có vẻ dễ nhận bản thảo này của cô rồi đưa ra ngoài. Cô không có ý định để bản thảo của mình chỉ gửi ở duy nhất một nhà. Dĩ nhiên tiểu thuyết này cũng có thể đăng trên chuyên mục Chuyện xưa của Báo Nhân dân. Thế nhưng Khúc Tiểu Tây lo lắng bản thân sau này đi lại với một chỗ thân thiết quá sẽ mang đến phiền toái. Bây giờ chưa có không có nghĩa sau này không có nên cô vẫn quyết định cẩn thận là trên hết.
Khi Khúc Tiểu Tây về có gặp Lam tiểu thư.
Hoặc nói, Lam tiểu thư đang đợi cô.
Khúc Tiểu Tây kinh ngạc: “Chị chờ em có việc gì sao?”
Lam tiểu thư gật đầu: “Vào ngồi rồi nói.”
Từ sau khi Lam tiểu thư nhận lại con, cả người cứ như được tiêm máu gà, vô cùng nhiệt tình hăng hái. Không giống như trước kia mỗi ngày chịu đều lười biếng lại uể oải, luôn có cảm giác được chăng hay chớ.
“Chị nhìn mấy đứa bé đều có chút hứng thú với việc tập võ. Chị nghĩ có thể học để phòng thân cũng rất tốt. Mặc kệ thế nào thì học thêm một kỹ nghệ cũng không có hại. Thế nên chị đang cân nhắc đến việc tìm cho bọn chúng một thầy giáo để nghiêm túc dạy dỗ, em thấy thế nào? Như thế sẽ tốt hơn việc bọn chúng ngày ngày cầm gậy khua loạn.”
Khúc Tiểu Tây ánh mắt sáng lên, gật đầu: “Được đó ạ!”
Cô còn chưa có nghĩ đến đâu.
Khúc Tiểu Tây lập tức nói: “Được, được đó, nếu như có thể tìm được người dạy cho mấy người họ thì bao nhiêu tiền học phí em cũng đồng ý ra. Chẳng qua chị cũng biết thời gian của em khá eo hẹp, lại chẳng quen biết ai. Nếu…”
Lam tiểu thư xua tay: “Chị nói với em dĩ nhiên đã chọn được người.” Chị cười cười nói: “Thời gian chị vẫn còn làm ở Xưởng điện ảnh có quen một vị chỉ đạo võ thuật, cậu ấy có bản lĩnh thật sự, nghe nói tập Vịnh Xuân quyền. Giờ cậu ấy đang mở một quyền quán không lớn lắm chuyên truyền thụ Vịnh Xuân quyền. Chị nghĩ nếu em thấy cũng được thì không bằng chúng ta đưa mấy đứa nhỏ qua. Vài năm trước chị có chút ân tình với cậu ấy, nếu như chị mở miệng cậu ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Mỗi tội chị nghe nói luyện võ không tránh khỏi bị thương, chị không biết trong lòng em có nỡ hay không.”
Khúc Tiểu Tây vội đáp: “Không có, không có!” Rất nhanh cô lại nói: “Không được, em không thể thay họ đáp ứng, chị chờ em một chút.”
Khúc Tiểu Tây lập tức kêu anh em nhà mình. Hai người họ chạy vào, đồng thời, Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Nha cũng theo đuôi.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc nói toàn bộ câu chuyện, bổ sung thêm: “Nếu mọi người đã quyết định muốn học, em nói luôn em không thể đảm bảo mọi người chắc chắn không bị thương. Nếu như vậy thì mọi người còn muốn học không?”
Hai đứa nhỏ nghiêm túc nghĩ nghĩ, chẳng mấy phút Tiểu Bắc đã nói: “Em muốn học!”
Tiểu Đông: “Anh cũng muốn học, anh phải bảo vệ em gái.”
Khúc Tiểu Tây lập tức nhếch cái đuôi lên, hào hứng nói: “Em biết ngay hai người đáng tin cậy nhất!”
Lam tiểu thư người này nói chuyện chưa bao giờ bắn tên không trúng đích, luôn cực kỳ chính xác. Thế nên Khúc Tiểu Tây tin tưởng lời nói của chị. Chị nói người đó có công phu thì chắc sẽ không sai.
Vịnh Xuân Quyền!
Đây chính là Vịnh Xuân Quyền đó!
Có cơ hội học, đây là cơ hội thật tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận