Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 118. Có chút lương tâm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây một lần nữa nằm xuống, cô lại gãi đầu. Chưa gãi được mấy cái đã nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến, lúc này là Tiểu Đông.
Tiểu Đông đầu ướt sũng, lộ ra khuôn mặt nhỏ: “Em đỡ chưa?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Tốt rồi.”
Tiểu Bắc cũng chui đầu vào. Hai người động tác nhất trí dòm cô, tươi cười vui vẻ.
Khúc Tiểu Tây làm bộ tức giận nói: “Hai người đều lau khô ráo rồi đi ngủ ngay cho em! Muốn em đuổi hai người vài lần hả?”
Hai nhóc lộ ra nụ cười đơn thuần, hi hi ha ha đóng cửa trở về phòng.
Lần này về phòng ngủ thật.
Khúc Tiểu Tây nhìn hai tên nhóc về phòng, phụt một cái cười thành tiếng.
Cười đủ rồi, đột nhiên cũng thấy bình thường thôi.
Xuyên sách đó, thì sao?
Hai người họ với cô là người tồn tại thật sự bên người, là người thân của cô cả hai đời, đời trước cô vốn không có người thân.
Có cô ở đây sẽ có thể bảo vệ Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, bọn họ ai cũng sẽ không chết.
Tiểu Đông sẽ không chết, cô sẽ không chết, như vậy Tiểu Bắc sẽ không cần đối mặt nhiều chuyện như vậy, nhóc cũng sẽ không rơi vào kết cục kia nữa.
Mặc kệ có phải chuyện xưa không, có người thúc đẩy cốt truyện mấu chốt ha không đều không quan trọng. Bởi vì cô căn bản sẽ không đi theo cốt truyện! Vận mệnh phải nắm giữ trong tay mình mới được. Cô mới không thèm để ý nhiều tới vậy đâu.
Nghĩ thế, Khúc Tiểu Tây rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, lập tức lên tinh thần để tránh chịu ảnh hưởng.
Trước nay cô đều không phải một người cam chịu số phận.
Năm đó cô vừa sinh ra đã bị ném ở cửa cô nhi viện. Nếu đầu hàng số phận, nếu không nỗ lực, cô nhất định không phải Khúc Tiểu Tây bây giờ.
Cô mới ra đời đã làm phóng viên mảng xã hội, nếu không đua, không dũng cảm xông lên thì sao có thể trở thành phóng viên trạm một tỷ trong ngắn ngủn hai năm được.
Sau này cô bởi vì đưa tin đắc tội với người ta, nản lòng thoái chí đổi nghề, gia nhập đội paparazzi cũng do phòng làm việc nhìn trúng năng lực cá nhân. Cô cũng nhờ vào tinh thần “Không cam chịu, quyết đấu tranh” mà chưa từng dừng bước.
Tuy mới làm việc hơn ba năm nhưng cô đã tích đủ trả tiền mua phòng đợt đầu ở thủ đô rồi đấy.
Có điều, mua phòng không thể thực hiện nữa rồi.
Cô đến cả người còn chẳng còn cơ mà.
Thật đáng tiếc bản thân làm đến chết vẫn chưa mua được nhà nhưng cô lại có chút thoải mái. Ít nhất tiền cô kiếm được còn có thể để lại cho cô nhi viện.
Nơi đó từng cho cô vô hạn thiện ý và hy vọng. Kể cả cô đã chết, không thể trợ giúp nhiều cũng muốn để lại một số tiền cho họ.
Khúc Tiểu Tây miên man suy nghĩ rất nhiều, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh sáng u ám bên ngoài. Ngoài cửa sổ sương mù mênh mông, có vẻ trời sắp mưa rồi
Trời mưa thì sao chứ? Ngày mai lại là một ngày tốt thôi.
Khúc Tiểu Tây thoải mái buông lỏng tinh thần, một lần nữa nằm trở về giường ngủ.
Khúc Tiểu Tây bị chấn động một chút, nhưng cô giỏi điều chỉnh cảm xúc nên buổi sáng ngày hôm sau đã quay về làm một “hảo hán”!
Mặc kệ biết hay không biết cốt truyện cũng không ảnh hưởng nhiều đến bọn cô. Kể cả ngày mai phát tài thì hôm nay cũng còn phải ăn cơm, không phải sao?
Mỗi ngày trôi qua vì bản thân là được rồi.
Cho nên mới sáng sớm Khúc Tiểu Tây đã rất chuyên chú bắt đầu viết đại kết cục cho tiểu thuyết.
Bộ tiểu thuyết này kéo dài lâu như vậy cũng nên kết thúc rồi.
Khúc Tiểu Tây viết đến kết cục còn có chút không nỡ. Một đường nam chính run rẩy đi tới, chuyển biến không biết nên khóc hay cười giúp y đi đến cuối câu chuyện. Khúc Tiểu Tây vốn nghĩ dành tuyệt chiêu cho kết cục cuối cùng thật bất ngờ, nhà nam chính sẽ bị phá sản, kết thúc bi kịch.
Run rẩy nửa ngày, cô vẫn chưa hạ bút được.
Cứ cảm thấy viết xong sẽ bị người ta cầm theo đại đao 8 mét đuổi giết mất!
Phải xem lại!
Làm người vẫn phải làm đến nơi đến chốn nhỉ?
Cô nhớ rõ, trước khi cô xuyên vào quyển sách này, mỗi năm đều có truyện kết cục bi kịch mà dẫn tới vô số huyết vũ tinh phong. Dù họ lấy đó làm tin tức gia tăng nhiệt độ tốt nhất nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn cảm thấy mạng nhỏ quan trọng hơn.
Rốt cuộc người đã chết thì còn để ý gì chuyện khác nữa.
Khúc Tiểu Tây thử dẫm dẫm chân lên khung cửa, vì mạng nhỏ lại lùi về.
Cô như vậy cũng làm Trần biên tập thở dài nhẹ nhõm một hơi. Từ khi biết cô muốn viết một kết cục bi kịch, Trần biên tập đã mấy đêm không ngủ, tóc rụng đến sắp hói. Cảm giác còn có thể trọc luôn. Nếu cô thật sự làm như vậy, cô không lộ diện dĩ nhiên không sao cả chứ đám biên tập bọn họ chắc chắn sẽ bị mắng nước miếng đầy đầu.
Dù sao từ đầu đến cuối người ta đều ha ha ha cười, thế mà mi lại không biết xấu hổ cho một cái kết như vậy?
Cũng may, cô còn xem như có chút lương tâm, cuối cùng không làm chuyện thiếu đạo đức này.
Trần biên tập lấy được đại kết cục từ Khúc Tiểu Tây trước tiên xem thử đã, xác nhận kết cục ổn rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận