Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 184. Mặt đỏ mặt trắng đều xướng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Như vậy, giờ Bạch gia đổ rồi?”
Thẩm Hoài: “Vậy thì chưa đến mức. Chẳng qua việc kinh doanh của Bạch gia đã không còn nhiều lắm. Giờ ngoài nhà cũ thì Bạch gia chỉ còn vàng. Nghe nói lúc Bạch gia tiếp nhận Khúc gia đã từng bán sản nghiệp của Khúc gia lấy tiền mặt, sau đó đổi thành mấy rương vàng. Chỗ tài sản này chỉ có Bạch lão gia mới biết giấu ở đâu. Kể cả Bạch lão thái gia, Bạch lão phu nhân và Khúc thị cũng không biết chút gì. Hiện giờ có rất nhiều người làm đủ trò tra tấn Bạch gia nhằm ép Bạch lão gia nôn vàng ra.”
Hắn ta cười lạnh một tiếng, giọng mang theo chút trào phúng: “Có lẽ mọi người không chiếm được kho báu nên vàng của Bạch gia mới mê người như thế.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng thật sâu. Cô nghiêm trang nói: “Quả nhiên tiền tài động lòng người mà.”
Thẩm Hoài: “Cô không muốn?”
Khúc Tiểu Tây khoa trương nói: “Chú có thể xóa chữ "không" trong đó. Sao tôi lại không muốn? Làm gì có ai không muốn? Thế nhưng dù tôi có muốn thì cũng không được. Đúng là chỗ vàng đó dùng gia sản nhà bọn tôi đổi lấy tiền nhưng giờ cũng chẳng phải của bọn tôi nữa. Hơn nữa chú nhìn xem, đến em gái ruột của Bạch lão gia còn có thể tham tiền, đủ thấy tiền tài đả động lòng người như thế nào? Tôi có muốn cũng không dám ra tay đâu. Sống không phải tốt hơn sao? Việc gì phải đâm đầu vào phiền toái?”
Thẩm Hoài: “Đúng là có chút đạo lý.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm trang: “Đạo lý hiểu nhiều sẽ có thể sống lâu hơn một chút.”
Lời này thật khiến người ta không có cách nào phản bác.
Khúc Tiểu Tây chọc chọc đĩa đồ ăn vặt, đột nhiên nói: “Rót cho tôi chén rượu đi.”
Lời này đổi lấy ánh nhìn chăm chú của mọi người, Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Tôi muốn chúc mừng một chút.”
“Uống rượu không tốt.” Tiểu Đông nhỏ giọng nhắc em gái.
Khúc Tiểu Tây: “Em biết, nhưng em muốn uống.” Cô mỉm cười nhìn về phía Thẩm Hoài, thúc giục: “Chú Thẩm, nói tiếp chút chuyện Bạch gia đi?”
Thẩm Hoài: “Cô coi chuyện bi thảm nhà họ như đồ nhắm rượu?”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Không thể sao?” Cô cười nhạt nói: “Một nhà xấu xa như vậy, đến người nhà cũng tính kế, xứng đáng bọn họ rơi vào kết cục như vậy.”
Mọi người không ai động nên cô phải tự mình rót rượu, cúi đầu nhấp một ngụm đã thấy hương rượu này chưa thật sự ngon.
Cô lắc lắc chén rượu, lại uống thêm một ngụm.
Tiếp tục đổ thêm một ly nữa.
Túc Bạch hơi hơi nhíu mày, đột nhiên hỏi ra vấn đề trí mạng: “Tửu lượng của em như thế nào?”
“Tửu lượng của em như thế nào?” Túc Bạch nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, ánh mắt mang theo nghi ngờ.
Khúc Tiểu Tây chớp chớp mắt, lại uống thêm một ngụm, cô nhỏ giọng mềm mại khẳng định: “Rất tốt đấy.”
Cô cười nhẹ đúng tiêu chuẩn lộ 8 cái răng, thề thốt: “Tửu lượng của em rất tốt, ngàn ly không say.”
Khúc Tiểu Tây nói rất tốt nhưng Túc Bạch lại hoàn toàn không tin, ngược lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, hỏi: “Thật vậy không?”
Tiểu Bắc một giây nổi bão: “Chị em mới không nói dối! Chị nói rất tốt tức là rất tốt!”
Tiểu Đông gãi gãi đầu, kiên định: “Đúng vậy, em gái nói rất tốt thì chắc chắn rất tốt.”
Sau đó cậu vội ghé vào bên tai Tiểu Bắc, thấp giọng hỏi: “Nhưng… ngày thường em gái cũng không uống rượu mà?”
Tiểu Bắc: “……” Bé dùng sức kéo Tiểu Đông lại, không cho anh phá đám chị!
Chị nhà bé không giống với chị nhà người khác đâu.
Dĩ nhiên không giống!
Dĩ nhiên chị tốt nhất!
Cho nên chị sẽ không nói sai!
Tiểu Bắc tìm kiếm trợ giúp, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bảo, hỏi: “Tiểu Bảo, anh nói chị em nói dối không?”
Tiểu Bảo: “Không!” Siêu lớn tiếng!
Ánh mắt ba đứa nhóc đều cực kỳ sáng, rất kiên định. À không, phải nói là bốn đứa nhóc mới đúng. Khúc Tiểu Tây cũng biểu hiện như mấy nhóc còn lại, cô cũng là một đứa bé, một bé gái 15 tuổi mà.
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng: “Khúc thị hiện giờ thế nào?”
Cô còn có tâm tình hỏi cái này? Thoạt nhìn có vẻ không giống như người uống say.
Thẩm Hoài: “Bà ta bị nhốt ở Bạch gia, người giữ khẩu quyết mở kho báu sẽ cùng bà ta liên hệ. Có điều nếu người kia không xuất hiện thì không biết kết cục của Khúc thị như thế nào.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười, nói: “Như vậy ha.” Cô chớp mắt to ngập nước, nói: “Vậy… bà ta còn bị đánh không?”
Thẩm Hoài: “Bạch lão gia liệt nên tâm tình bất ổn. Giờ người khác tra tấn hắn ta khi hắn ta sẽ tra tấn lại Khúc thị. Chẳng qua hắn ta giờ là một người liệt nằm trên giường, người hầu trong nhà chẳng còn, chỉ có thể dựa vào mấy đứa con trai, con gái nên làm gì có khí thế gì? Khúc thị cũng chẳng phải đơn giản, người tám lạng kẻ nửa cân thôi, tự tra tấn lẫn nhau.”
Khúc Tiểu Tây cười khanh khách, lại rót thêm một chén rượu, lắc lắc chén rượu, hỏi: “Mấy đứa con nhà họ cứ mặc kệ à?”
Thẩm Hoài: “Quản? Giờ ai quản? Mấy đứa con trai, con gái của hắn ta chỉ nghĩ kiếm được chỗ tốt từ Bạch lão gia. Mấy kẻ đó đều muốn biết vàng giấu ở đâu. Mặt đỏ mặt trắng đều xướng cũng chẳng thấy hiệu quả gì, chắc đã tức đến hộc máu. Bạch lão gia không chịu nói, dĩ nhiên mấy kẻ đó cũng mặc kệ. Dẫu sao tất cả đều khó bảo toàn. Người hầu trong nhà không còn, ăn uống tiêu tiểu đều phải tự mình làm, ai chịu được?”
(*) Xướng: dùng trong kinh kịch, câu này chỉ vai ác vai thiện đều đóng.
Khúc Tiểu Tây nghe đến đó, vui sướng uống thêm một ngụm. Cô mềm mềm mại mại nói: “Vậy thật quá buồn cười.”
Nói xong lại tự mình bật cười.
Còn tự động viên mình nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận