Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 345. Không đọc nhiều sách

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch rửa tay, nghi ngờ nhìn hai người thêm lượt nữa, nói thẳng: “Nếu tôi nói không đúng, hai người tức vậy làm gì? Rất giống thẹn quá hóa giận.” Anh vẩy vẩy nước trên tay: “Hai người cứ tiếp tục chơi đi ha, tôi đây đi về trước.”
Thẩm Hoài: “Tôi cùng cậu về.”
Túc Bạch: “Tùy hai người.”
Anh lại nhìn lướt qua hai người vòng nữa.
Lôi đội trưởng rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Mi lại nhìn, có tin tôi đập cho một trận không? Tôi cũng mặc kệ mi có bối cảnh trâu bò thế nào!!!”
Túc Bạch: “À, đánh người?”
Thẩm Hoài thấy Lôi đội trưởng thật sự sắp điên lên, lửa giận bừng bừng như muốn giáng xuống đến nơi.
Đột nhiên hắn ta thấy cũng rất hay nhỉ.
Mới chỉ nói vài câu đã khiến anh trai này tức thành như vậy.
Còn không thú vị sao?
Hắn ta bật cười: “Thật có chút thú vị ha.”
Có đôi khi cuộc đời chính là như thế đấy, rõ ràng bản thân rất tức giận nhưng thấy người khác còn tức hơn cả mình, bỗng có cảm giác cơn giận của mình không còn mạnh mẽ, không còn quan trọng như vậy nữa. Giống như lúc này đây. Rõ ràng hắn ta đã bị tên nhãi Túc Bạch EQ thấp chọc tức muốn phát điên, giờ thấy người khác chuẩn bị phát rồ, hắn ta thấy mình vẫn còn tốt đẹp chán.
Thẩm Hoài mỉm cười: “Đi thôi, còn không quay lại sẽ bị mấy đứa nhỏ ăn sạch.”
Túc Bạch: “Còn không được mấy món đâu, không cần lo lắng.”
Nói thì nói vậy nhưng bước chân anh lại nhanh thêm vài phần, chẳng buồn quan tâm gã Lôi đội trưởng kia tức thế nào nữa.
Lôi đội trưởng run rẩy khóe miệng, không nhịn được nữa, tay đấm mạnh vào tường rồi dẫm từng bước huỳnh huỵch ra ngoài.
Giám đốc lúc này mới run run rẩy rẩy từ trong WC bò ra, ông ta sờ cái trán đầy mồ hôi, tự bản thân thấy mình đã biết nhiều chuyện không nên biết. Tiệm cơm Lâm Giang là sản nghiệp của công ty Phú Lệ nhưng bản thân ông ta không phải người vốn ở đây. Trái lại ông ta lại đứng đứng đắn đắn tốt nghiệp đại học rồi mới ra nhập tiệm cơm Lâm Giang, nhậm chức nhân viên quản lý. Ông ta với những kẻ mở miệng phải rút dao hoàn toàn khác nhau.
Sợ quá, đang yên đang lành, thật đáng sợ.
Ông ta đỡ vách tường, yên lặng rời khỏi WC.
Mà lúc này, Lôi đội trưởng trở lại phòng, Đỗ Bách Tề đã tới, hắn ta ngồi ghế chủ vị, cười như không cười: “Lôi đội trưởng, cậu đến muộn.”
Bên cạnh hắn không phải ai khác, bên trái là sư gia, bên phải là Đỗ Tiểu Ngũ, cả ba người cùng đến. So sánh thì Lôi đội trưởng chỉ đi một mình, quả thật có đôi chút quạnh quẽ.
Lôi đội trưởng tự mình kéo ghế ra ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tôi đã sớm tới rồi, đi WC mà thôi.” Dừng một chút, lại nói: “Tôi đụng phải bạn tốt của Đỗ tiên sinh ngài, Thẩm Hoài, Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh lần này tới, thật đúng là thế tới rào rạt.”
Đỗ Bách Tề biết Thẩm Hoài đến, hắn vừa vào cửa đã có người liền bẩm báo. Hắn dựa vào ghế trên, nói: “Thẩm tiên sinh vốn có năng lực, đi đến đâu đều được người khác tôn sùng. Sao thế? Lôi đội trưởng cũng có hứng thú với Thẩm tiên sinh à?”
“Người có khả năng kiếm tiền như vậy đương nhiên phải có chút hứng thú rồi.” Hắn ta cúi đầu cười cười, lại nói: “Thế nhưng tôi nghĩ Thẩm tiên sinh chưa chắc đã muốn làm bạn với tôi đâu.”
Đỗ Bách Tề không tiếp lời mà châm lửa đốt một cây xì gà, hắn tựa lưng vào ghế, thong thả ung dung nhìn Lôi đội trưởng chờ hắn ta tiếp tục nói.
Lôi đội trưởng nhướng mày, nói: “Ai bảo tôi nhìn trúng người của anh ta chứ.”
Đỗ Bách Tề nhướng mày, đôi mắt nho nhỏ mang ý cười: “A? Tôi đây lại không nghe nói Thẩm tiên sinh còn có người trong lòng gì đâu.”
“Cao Nhược Huyên.” Lôi đội trưởng đột nhiên liền nhìn về phía Đỗ Bách Tề, nghiêm túc nói: “Người kia là Cao Nhược Huyên, tôi nghĩ Đỗ tiên sinh nhất định nghe qua.”
Đỗ Bách Tề tươi cười không thay đổi, ngẩng đầu nhìn Lôi đội trưởng, từng câu từng chữ gằn xuống: “Ai động dù chỉ một đầu ngón tay của Cao Nhược Huyên chính là đối nghịch cùng Đỗ Bách Tề tôi! Mặc kệ anh ta, hay cậu!”
Lôi đội trưởng sửng sốt.
Chậm rãi, nụ cười của hắn ta rút dần, nhìn thẳng Đỗ Bách Tề: “Tôi vốn còn cho rằng Tiểu Ngũ thiếu gia có ý với Cao Nhược Huyên, thật không ngờ tới người kia là anh!”
Hắn ta nhìn chằm chằm Đỗ Bách Tề như muốn từ lời nói của mình nhìn ra được thật giả trên gương mặt.
Đỗ Bách Tề không nói gì, chỉ là nụ cười càng thêm nhiệt thành. Nụ cười này không khiến người ta cảm thấy vui vẻ mà cứ như bị một con thú dữ theo dõi.
Đỗ Bách Tề: “Người như Lôi đội trưởng đây chỉ sợ không đọc nhiều sách.”
Lôi đội trưởng: “???”
Hắn ta nhướng mày: “Sao lại nói thế?”
Đỗ Bách Tề: “Không đọc sách nên tính cách mới hẹp hòi. Đại khái cậu cho rằng trên đời này con người làm quen với nhau đều phải có tình yêu nam nữ nhỉ? Nếu chỉ biết nghĩ như vậy, điều này nói lên rằng đầu óc cậu không đủ dùng. Não đơn bào lại còn hẹp hòi.”
Lôi đội trưởng: “……”
Hắn ta thay đổi tư thế, vắt chân bắt chéo, nhìn Đỗ Bách Tề nói: “Anh không giả bộ sẽ chết à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận