Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 125. Kẻ bám đuôi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Xe kéo dừng lại trước cửa hiệu sách. Khúc Tiểu Tây nắm tay hai người cùng nhau vào cửa hàng sách lớn nhất đến Thượng Hải. Cửa hàng này có đến 3 tầng, sản phẩm bán ra tương đối đầy đủ. Đương nhiên những cửa hàng khác náo nhiệt, biển người đông đúc mà nhầm. Các hiệu sách luôn là ngoại lệ bởi chẳng có mấy ai trước năm mới tranh nhau mua sách cả.
Vì thế bên này trước sau lưu lượng khách vẫn không đổi.
Khúc Tiểu Tây vừa vào cửa đã có thiếu niên tiến lên, “Cao tiểu thư, hoan nghênh ghé thăm, ngài hôm nay muốn mua gì?”
Sách Khúc Tiểu Tây định mua không nhiều lắm. Mỗi lần cô chủ yếu mua giấy viết bản thảo là chính. Hơn nữa lại thường xuyên cùng anh em trai ra cửa nên khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Khúc Tiểu Tây: “Có cọ màu không? Những loại bút sáp nào nhiều màu chất lượng tốt nữa?”
“Có.”
Thiếu niên dẫn đường lập tức đưa bọn cô vào quầy, lấy ra một số sản phẩm để bọn cô xem.
Bút sáp và cọ màu mà Khúc Tiểu Tây muốn dĩ nhiên cũng có, chẳng qua giá cả không rẻ tí nào. Những món đồ nào giống nhau mà hiếm thì luôn đắt. Khúc Tiểu Tây chẳng đau lòng lắm, cô gật đầu nói: "Lấy hai bộ giống nhau."
Tiểu Bắc vội nói: “Chị ơi, em với anh trai dùng chung một bộ là được rồi.”
Nhóc con hôm qua ở nhà còn muốn có riêng một bộ giờ nghe đến giá cao lại tiếc tiền.
Tiểu Đông cũng lập tức gật đầu nói: “Bọn anh có thể cùng nhau dùng.”
Bọn cô không phải tranh cãi gì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết hai đứa nhóc này thật lòng nghĩ như vậy.
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Không sao đâu, nói không chừng ngẫu nhiên em cũng mượn dùng mà, mua nhiều một chút cũng được.” Cô trêu chọc hỏi: “Hai người cho cho em mượn không?”
Hai nhóc lập tức: “Cho, cho mà.”
Khúc Tiểu Tây mua cho từng người rồi lại mua một ít giấy trắng.
“Nhà cậu có sách ảnh không?”
“Lầu 2 có. Ngài chờ một chút, tôi đi lấy cho ngài.”
Tiểu Đông kích động xoa tay, hỏi: “Em gái, sách ảnh mua cho anh hả?” Cậu chớp chớp mắt, ánh mắt cực kỳ sạch sẽ. Gần như chỉ cần liếc mắt có thể thấy cậu vui mừng như thế nào.
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng, mua cho anh đó nha.” Cô cười tủm tỉm, mềm giọng: “Anh thích thì bọn mình mua thêm một ít nữa.”
Tiểu Đông: “Được!”
Cậu lại kéo Tiểu Bắc qua, đè lại bờ vai nhóc: “Tiểu Bắc có lấy không?”
Khúc Tiểu Tây nhìn thoáng qua nhóc con, lắc đầu: “Không lấy.”
Tiểu Bắc mắt thường có thể thấy một chút mất mát.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Anh trai thích vẽ tranh thì mua sách ảnh cho anh trai. Tiểu Bắc không phải rất thích nhỉ? Tiểu Bắc thích cái khác thì bọn chị mua cho em cái khác nhé? Mỗi người yêu thích không giống nhau nên không cần bắt buộc phải mua giống như đúc. Tiểu Bắc thích sách gì? Chị mua cho em nhé!”
Tiểu Bắc lập tức vui hẳn lên, chút cô đơn ban đầu giờ đã thành hư không. Nhóc giương khóe môi, thanh thúy nói: "Em phải về nhà xem báo, em muốn biết nhiều chữ hơn."
Khúc Tiểu Tây: “Được.”
Ba anh em nói chuyện với nhau một chút thì thấy lại có người vào. Trong tiệm dĩ nhiên không phải chỉ có một phục vụ nên lại có người khác đi qua tiếp đón. Có điều người nọ hình như thất thần nên tầm mắt cứ luôn nhìn bọn cô.
Khúc Tiểu Tây liếc qua thấy đây là một thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi, mặc đồng phục trung học. Khi thấy ánh mắt Khúc Tiểu Tây lướt qua, cậu ta lập tức rời mắt, giả bộ đang đọc sách.
Khúc Tiểu Tây: “……” Mi giả bộ rõ như vậy làm như ta không thấy mi nhìn lén không bằng?
Lúc này phục vụ từ trên lầu đi xuống, tay cầm theo mấy quyển sách, nói: "Cao tiểu thư, ngài xem thử một chút, đây đều là mấy quyển sách ảnh, hai quyển này bán khá chạy."
Khúc Tiểu Tây nhận, xem đại khái một chút, nói: “Đều lấy.”
Tận đến khi bọn cô ra khỏi cửa, cậu thiếu niên kia quả nhiên vẫn đi theo. Khúc Tiểu Tây dừng bước nhìn về phía hắn.
Cậu thiếu niên ho khan một tiếng, ánh mắt lờ đi giả bộ như đang nhìn về chỗ khác.
Khúc Tiểu Tây: “Cậu đừng đi theo bọn tôi.”
“Tôi mới không đi theo mấy người. Mấy người có chứng cứ gì chứng minh tôi đi theo mấy người?” Người trẻ tuổi rậm rậm chân, khi nói xong ánh mắt còn mang theo vài phần thấp thỏm nhìn Khúc Tiểu Tây một cái như đang lo lắng điều gì. Hắn mất máy môi như muốn nói rồi lại không nói nữa.
Nhìn có vẻ vô cùng rối rắm, chẳng hiểu có chuyện gì nữa?
Cô cao ngạo cười một chút, nói: “Cậu tốt nhất đừng đi theo bọn tôi.” Lại nói: “Chúng ta đi.”
Cô duỗi tay ngăn xe kéo, cậu thiếu niên lập tức đuổi theo.
Khúc Tiểu Tây: “……” Bệnh xà tinh* từ đâu tới? Rõ ràng đều bị vạch trần còn muốn đi theo thế?
*Bệnh xà tinh: Từ lóng của giới trẻ Trung Quốc, hiểu như bệnh thần kinh.
Tiểu Bắc trừng mắt thật lớn, hung dữ: “Người này làm gì thế?” Nhóc còn nắm chặt nắm tay, nói: “Chị, có em ở đây! Em sẽ bảo vệ chị!”
Khúc Tiểu Tây bật cười nói: “Ừ. Chú ơi, đến tiệm cơm Lâm Giang.”
Hôm nay bọn cô ra ngoài còn tính đi tiệm cơm Lâm Giang ăn trưa. Kể cả gặp phải tên kỳ quái bọn cô cũng không định thay đổi kế hoạch.
Mặc kệ thời điểm nào thì những nơi như vậy luôn náo nhiệt. May mắn bọn cô cũng coi như tới sớm, vẫn còn chỗ ngồi. Khúc Tiểu Tây có kinh nghiệm nên nhanh nhẹn gọi đồ luôn.
Cô nói: “Em thấy bánh blueberry kia ăn rất ngon, hai người nhất định sẽ thích. Còn có……
Bạn cần đăng nhập để bình luận