Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 496. Không có bữa tiệc nào không tàn

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Mà sau khi bọn cô rời khỏi, Lam tiểu thư sẽ phải nhờ vào căn nhà này kiếm tiền thuê.
Đúng vậy, căn nhà này.
Toàn bộ khu nhà này đều đã được bán cho Lam tiểu thư.
Thật ra mấy năm nay giá nhà tăng lên đến khủng bố, mức giá đội lên không ngừng.
Thế nhưng Túc Bạch cùng Khúc Tiểu Tây vẫn nhớ tình nghĩa nhiều năm nên lấy thấp hơn giá thị trường bốn phần bán cho Lam tiểu thư. Trong tay Lam tiểu thư dĩ nhiên không có nhiều tiền như vậy, chẳng qua chị đã đem đám nhà cho thuê cũ bán ra ngoài.
Vị trí của khu nhà ở kia trong mắt nhiều người vẫn cực tốt cực tốt. Lam tiểu thư ra tay lại cộng thêm một chút tiền tiết kiệm và trợ cấp vừa đủ để mua chỗ nhà của Khúc Tiểu Tây.
Đương nhiên giá 2 khu nhà này không thể so với nhau. Nếu như không phải Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây phúc hậu thì chị căn bản không mua được.
Chính vì nguyên nhân này mà trong lòng Lam tiểu thư vô cùng cảm tạ vợ chồng Khúc Tiểu Tây. Chị đã từng nói vô số lần rằng đời trước chị nhất định đã tích đức nên đời này mới gặp được Khúc Tiểu Tây, rồi lại được vợ chồng bọn cô giúp đỡ như vậy. Chị chưa bao giờ nghĩ đến mình có được may mắn đến thế.
Kể cả có may mắn cũng không ngờ may mắn nhiều đến nhường này.
Khúc Tiểu Tây Thật ra không quá để ý đến việc giảm giá 4 phần tiền kia, 4 phần kia rất nhiều à?
Rất nhiều!
Thế nhưng cùng với mạng người mà so sánh thì lại không đáng một đồng.
Nếu như Khúc Tiểu Tây bọn cô chỉ là người nghèo dĩ nhiên cô sẽ không lấy đồ của mình giúp đỡ người khác. Thế nhưng bây giờ bọn cô không thiếu tiền, trong khả năng cho phép cô bằng lòng giúp người khác. Dù sao Lam tiểu thư cũng không phải người xấu.
Nếu như giúp được một người tốt, người tốt này lại giúp đỡ càng nhiều người khác thì Khúc Tiểu Tây lại cảm thấy 4 phần này rất đáng giá.
Ngoài chuyện đó ra, Khúc Tiểu Tây làm như vậy còn bởi một nguyên nhân khác.
Trong nguyên tác, Tiểu Nha vì Tiểu Bắc mà chết. Dù những chuyện đó bây giờ không tồn tại nhưng Khúc Tiểu Tây luôn cho rằng có lẽ hai đứa nhỏ có chút duyên phận. Hai đứa giờ vẫn còn nhỏ, kể cả thêm chút thiện duyên, nói không chừng sau này lại có gặp gỡ gì đó.
Dĩ nhiên những thứ này đều là lời nói trong lòng Khúc Tiểu Tây, cô không kể với bất kỳ ai.
Túc Bạch nhắc nhở Khúc Tiểu Tây: “Sau khi chúng ta rời khỏi, chuyện mật thất không cần nhắc lại.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Cái này em đương nhiên hiểu.” Cô đè thấp giọng mình: “Trong mật thất không còn gì chứ?”
Túc Bạch lắc đầu: “Đã hết rồi.”
Ai cũng không biết rằng người thần bí lục tục quyên tặng dược phẩm trong mấy năm nay đều đến từ đây.
Mấy năm nay bọn cô cứ từ từ nhập hàng rồi lại từ từ quyên tặng. Bởi vì làm cẩn thận nên chưa bị ai phát hiện. Ai bảo có đôi khi suy nghĩ con người quá phức tạp. Nào ai ngờ được rằng nơi này cho thuê nhiều người như vậy, nhiều con mắt nhìn vào đến thế mà lại có người dám làm chuyện đó ở đây.
Ấy vậy mà cố tình có người làm như vậy.
Chẳng qua trước khi bọn cô rời đi đều đã thu dọn thỏa đáng.
Vợ chồng bọn cô là những chuyện này không lừa gạt Tiểu Đông và Tiểu Bắc. Bản thân hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, cả hai đều rất tán thành chuyện này.
Bọn cô không thể giống như một số người có thể trả giá tất cả tài sản của mình, không tiếc tính mạng bản thân.
Thế nhưng bọn cô có thể dựa vào năng lực của mình để làm một vài chuyện trong khả năng cho phép.
“Được rồi, nếu hết thảy đều không có vấn đề thì ngày mai chúng ta liền rời đi.”
Khúc Tiểu Tây hít một hơi thật sâu, nói: “Em nghĩ về sau cơ hội chúng ta trở về sẽ rất nhỏ.”
Lúc còn cô rời khỏi Phụng Thiên, Khúc Tiểu Tây đã biết có khả năng mình đi sẽ không về được.
Mà nay bọn cô phải rời khỏi Thượng Hải, cô cũng có cảm giác như vậy.
Trong lòng cô rất rõ, theo thời gian trôi qua, kể cả bọn cô muốn về cũng không phải chuyện dễ dàng. Mấy năm gần đây còn tốt, nếu như vài năm nữa, lại thêm vài năm… 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm… thậm chí lâu hơn.
Bọn cô càng khó trở về.
Túc Bạch: “Chúng ta trước đây không phải chụp rất nhiều ảnh sao? Nếu về sau không tiện về, chúng ta có thể xem ảnh.”
Tiểu Đông lập tức bổ sung: “Anh còn có thể vẽ lại.”
Từ biết khi biết hai người có tính toán rời đi, một năm này cậu cũng vẽ rất nhiều tranh.
Khúc Tiểu Tây cảm giác được mọi người muốn an ủi tâm tình mình bèn lập tức gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Cô xoa xoa cái mũi mình, nói: “Kỳ thật em rất không bỏ được bạn bè nơi này.”
Cỡ nào khó có thể gặp được một đám bạn bè tốt như vậy?
Túc Bạch cười: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn!”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng phải.”
Tiểu Bắc cảm khái: “Chúng ta sẽ phải cùng Tiểu Thạch Đầu Tiểu Nha tách ra.”
Túc Bạch: “Nhưng chúng ta lập tức sẽ gặp Tiểu Bảo.”
Tiểu Bắc vui vẻ: “Vậy cũng đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận