Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 113. Em biết Thẩm Hoài

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Thẩm Án Hoài. Hai người có cảm thấy tên này rất quen không?”
Hai cậu lại lần nữa lắc đầu.
Khúc Tiểu Tây chính là cảm thấy, tên này có chút quen nhưng nếu muốn nói quen nhau thì trong trí nhớ cô lại hoàn toàn không có người này. Cô lại cẩn thận nhìn nhìn ảnh chụp, tin tưởng bản thân không quen cậu nhóc này.
Khúc Tiểu Tây: “Thật kỳ quái, trí nhớ mình kém như vậy sao?”
Tiểu Bắc: “Đứa nhóc này đi lạc sao?” Cậu sợ nhất chính là lạc khỏi anh chị. Nếu chỉ còn một người cậu, cậu chắc chắn không biết làm thế nào mới tốt.
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía thông tin bên dưới, lắc đầu nói: “Không phải đi lạc, là rời nhà trốn đi.” Cô bổ sung: “Trốn từ Phụng Thiên. Đứa nhỏ này thật lợi hại nha!”
“Xa như vậy á?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, cha nó gọi là Thẩm Hoài, nhà này cũng có chút kỳ quái, cha và con trai tên chỉ kém một chữ. Ai nói vì sao chị cảm thấy tên Thẩm Hoài này cũng quen thế?”
Lúc này Tiểu Bắc đã mở to hai mắt nhìn, nhóc kêu to: “Em biết Thẩm Hoài!”
Khúc Tiểu Tây: “!!!” Cô kinh ngạc nhìn về phía em trai.
Tiểu Bắc: “Em biết Thẩm Hoài! Hắn ta chính trứng thối muốn cưới chị đó.”
Lời vừa nói đã nhắc nhở Khúc Tiểu Tây, bảo sao nghe quen thế? Hóa ra do Bạch gia đã từng nhắc đến vị Thẩm tiên sinh này.
Cô lập tức nhìn lại lần nữa về phía tờ báo. Nội dung trên báo rất đơn giản, chính là thông báo tìm người, như có ai gặp qua rồi có thể liên lạc Thẩm tiên sinh thế nào. Những cái khác đều không có.
Khúc Tiểu Tây nhăn chặt mày: “Bọn họ cũng tới Thượng Hải sao?”
Lầm bầm lầu bầu một câu, cô cũng biết bản thân nói cái này chẳng có ý nghĩa gì.
Chẳng có ai trả lời cô cả.
“Chị nghĩ, họ cũng chẳng thèm quan tâm đến bọn mình đâu. Bọn mình không cần lo lắng quá mức, miễn không để lộ tên thật của mình là được.” Cô dặn dò hai đứa nhỏ một chút.
Nói đến chuyện này, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều cẩn thận. Dù họ đều rất nhỏ nhưng nói vẫn nghe lời. hơn nữa Lúc trước tốn bao nhiêu công sức mới có thể chạy trốn khỏi Bạch gia, trong lòng họ đều hiểu phải cẩn thận.
Chính vì càng hiểu nên mới càng phải chú ý mọi điều.
“Bọn anh/em đều sẽ cẩn thận.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu như suy tư gì.
Tiểu Bắc dẩu miệng, nói: “Con hắn ta, nhất định do hắn muốn cưới thêm mẹ kế cho nó nên nó mới rời nhà trốn đi.”
Khúc Tiểu Tây: “???” Cô mỉm cười hỏi: “Làm sao em biết do nguyên nhân này?”
Tiểu Bắc gật đầu: “Đương nhiên! Em đều biết đấy, trước đây không phải hắn ta muốn cưới chị làm Bà tám* hay sao?”
*Vợ thứ 8 nhé chứ không phải bà tám – nhiều chuyện đâu.
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Cô cũng không biết bản thân muốn đi làm Bà tám lúc nào mà để cho Tiểu Bắc biết nữa?
Khúc Tiểu Tây phát hiện, cậu em trai nhỏ của mình có thuộc tính hóng chuyện, quả nhiên không phải sau khi đến Thượng Hải mới dưỡng thành. Cô nói: "Vậy em nói xem, em biết được bao nhiêu?"
Có lẽ cô còn không biết nhiều bằng thằng nhóc đâu.
Nói như thế nào nhỉ?
Lúc trước, Khúc Tiểu Tây căn bản không biết gì về Thẩm gia. Tình huống của Thẩm gia như thế nào cùng cô chẳng liên quan. Dù sao cô cũng chạy trốn, quan tâm làm gì. Vì thế toàn bộ tinh lực của cô vốn chẳng đặt ở bên kia.
Hay nói chính xác hơn là cô không để bụng.
Lúc đó điều quan trọng nhất với cô là nghiên cứu để làm sao có thể chạy trốn.
Kể cả sau này đã trốn thoát cô cũng cho rằng bản thân với Thẩm gia không liên hệ gì. Thế nên cô cũng chẳng thèm hỏi thăm chuyện liên quan đến nhà họ. chính bởi như vậy mà giờ muốn hỏi đến tình huống nhà họ như thế nào, Khúc Tiểu Tây một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Khúc Tiểu Tây hoàn toàn không biết gì cả. Ngược lại Tiểu Bắc thể hiện tư thế “Tui đây hiểu hết”.
Nhóc nói: “Em nghe đám người Bạch gia nói, tên Thẩm Hoài kia lúc còn trẻ thích một người phụ nữ lớn hơn hẳn nhiều tuổi. Người đó do nhà họ nhận nuôi. Hai người đó yêu đương, sao không biết như thế nào mà người phụ nữ kia mất tích. Gã ta sau đó cưới mấy người đều rất giống tình đầu kia. Chỉ cần có một chút giống, gã ta sẽ đem người cưới về nhà, căn bản không có tình cảm thật. Chờ người đó tuổi hơi chút lớn, không còn giống tình đầu kia nữa, gã ta sẽ đuổi tới đại viện tử ở vùng ngoại ô cho người ta tự sinh tự diệt! Gã chính là kẻ xấu, kẻ cực kỳ hư đốn, xấu xa.”
Tiểu Bắc không hiểu cái gì gọi là mối tình đầu. Nhóc chỉ mơ hồ biết khả năng đó là người thích.
Đôi mắt Tiểu Bắc trừng lớn, cực kỳ phẫn nộ: “Đám người Bạch gia kia còn cố ý nói cho em nghe, cố ý làm em sợ! Bọn họ nói chị nhờ có đôi mắt rất giống người kia nên mới được nhìn trúng. Kể cả gả qua cũng chỉ vì mưu cầu ích lợi cho Bạch gia họ, chẳng bao lâu chị sẽ bị vứt bỏ rồi rơi vào kết cục bi thảm, chết không có chỗ chôn.”
Đám người xấu Bạch gia biết nhóc lo lắng cho chị nhất nên luôn cố tình nói như vậy trước mặt nhóc.
Lúc ấy chị còn hôn mê, nhóc một đêm canh chừng ngủ không được, cảm thấy sợ quá. Cậu không muốn chị gả đi, cũng không muốn chị chết!
Khúc Tiểu Tây cảm giác được Tiểu Bắc sợ hãi, cầm móng vuốt nhỏ của nhóc nói: “Tiểu Bắc không sợ, bọn họ chính là người xấu, cố ý hù dọa em thôi! Chị ở đây. Chị sẽ không để cho người khác bắt nạt chúng ta.”
Tiểu Bắc rầu rĩ ừ một tiếng, nói: “Người nhà kia… thật xấu xa.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, xấu xa.”
Sau khi rời khỏi cô không nhắc lại những việc này nên không biết trong lòng Tiểu Bắc còn nghĩ ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận