Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 114. Thẩm Hoài - Thẩm Án Hoài

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô nhẹ nhàng vỗ Tiểu Bắc, nói: “Tiểu Bắc không sợ, người Bạch gia xấu xa như vậy chắc chắn không phải nói thật. Hơn nữa, bọn mình đều đã rời khỏi, nếu rời đi rồi tức là hết thảy đều kết thúc.”
Tiểu Bắc dựa vào bên người Khúc Tiểu Tây.
Nhóc ngửa đầu nói: “Em vẫn luôn thấy lo lắng.” Tay nhỏ nhóc giao nhau, thấp giọng: “Em mơ thấy anh chị đều chết hết.”
Khúc Tiểu Tây chọc khuôn mặt múp thịt trắng nõn của nhóc, nói: “Bọn mình rõ ràng đang sống tốt, em còn lo lắng cái gì nha? Đồ ngốc.”
Tiểu Đông cũng dựa lại đây, học bộ dáng Khúc Tiểu Tây chọc khuôn mặt nhóc: “Đồ ngốc nhỏ.”
Tiểu Bắc ngượng ngùng cười nói: “Em cũng không biết bản thân làm sao nữa?”
Khúc Tiểu Tây: “Không có việc gì! Hết thảy có chị rồi!” Cô hơi hơi nâng cằm lên nói: “Chị đều có thể làm được!”
Cô liếc Tiểu Bắc, nói: “Lần nằm mơ tiếp theo có khi chị còn biến thành nữ siêu nhân đấy!”
Tiểu Bắc: “Cái gì gọi là siêu nhân cơ?” Cậu chưa nghe qua bao giờ.
Khúc Tiểu Tây: “Chính là… người siêu lợi hại ý.” Cô giương nanh múa vuốt: “Ừm.. người có thể đánh bại người xấu, cứu vớt thế giới.”
Tiểu Bắc: “…… A.” Chị cậu… hình như có chút thích khoác lác.
Tiểu Đông nhìn em gái, lại nhìn em trai.
Cậu tiến đến bên người Tiểu Bắc, nhỏ giọng hỏi: “Em gái có phải khoác lác không vậy?”
Tiểu Bắc lộ ra mấy chiếc răng gạo kê cười hì hì: “Biết rồi thì đừng nói toạc ra!”
Khúc Tiểu Tây làm bộ bão nổi, chống nạnh: “Được nhá, hai người bọn mi đều là người xấu!”
Ba người đảo mắt lại náo loạn lên.
Tiếng trên lầu lại lần nữa ầm ĩ, dưới lầu Túc Bạch ngẩng đầu nhìn trên lầu một cái, đã thành thói quen. Mặt anh không biểu tình cúi đầu, tầm mắt lại lần nữa dừng trên tờ báo. Nếu Khúc Tiểu Tây ở đây chắc hẳn sẽ lập tức có thể nhìn ra, tờ báo đang Túc Bạch xem này đúng là tờ bọn cô vừa xem kia.
Cùng một tờ báo, cùng một trang báo, cùng một nội dung.
Tầm mắt anh dừng trên ảnh chụp Thẩm Án Hoài, hơn nửa ngày sau mới phịch một tiếng, đạp ngã cái bàn!
“Rầm!”
Một tiếng không lớn không nhỏ vang lên. Khúc Tiểu Tây nháy mắt im ru, ngoan ngoãn như mèo con, thấp giọng: “Bọn mình hình như đã quấy rầy người ta rồi.”
Ba con mèo con một giây hóa thành chuột nhắt, tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi vài phần.
Lại nói tiếp nha, tuy lúc mới đi dạo về rất mệt nhưng quả nhiên tuổi còn nhỏ, tinh thần tràn đầy. Chẳng bao lâu sau bọn cô đã lại dồi dào tinh lực. Khúc Tiểu Tây đứng dậy sửa sang đơn giản lại đồ hôm nay mua về.
Quần áo đều cần phải giặt, Khúc Tiểu Tây lôi tất cả ra.
“Chị, chỗ này đều muốn giặt hết à?”
Tiểu Tây gật đầu. Tiểu Bắc lập tức bỏ hết vào sọt đựng đồ bẩn. Lúc này Tiểu Thạch Đầu cũng đã trở lại, nhanh nhẹn đem rau thu đi.
Khúc Tiểu Tây đưa tiền giao cho Tiểu Đông nói: “Đặt chỗ anh nhé, cất đi lần sau bọn mình đi ra ngoài ăn cơm.”
Tiểu Đông thận trọng gật đầu, đem tiền đặt trong túi áo ngắn rồi giấu trong phòng, đây là “Quỹ mỹ thực”.
Khúc Tiểu Tây đem quần áo mới mua phân loại hết. Cô đặt quần áo của Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đặt riêng một bên. Tiểu Bắc tinh mắt, vừa thấy đã ôm quần áo về phòng bỏ vào tủ quần áo.
Chỉ mới nửa năm mà quần áo bọn cô có đã rất nhiều rồi.
Mỗi quý đều có ba bốn bộ quần áo thay đổi tắm rửa, tủ quần áo không lớn lúc này đã tràn đầy.
Nhóc con vỗ vỗ quần áo mình làm bộ thở ra một hơi, nói: “Quần áo của tui thật nhiều nha.”
Tiểu Đông nằm bò, đôi mắt to đen bóng thanh triệt, nói: “Em trai, nơi này còn có thật nhiều của anh đấy.”
Hai người bọn cậu mỗi người một phần quần áo, để chung một tủ. Ba người không nặng bên này nhẹ bên kia, mặc kệ thứ gì đều chia 3 phần.
Tiểu Bắc gật đầu, đúng lý hợp tình: “Em biết mà, có một nửa của anh nhưng chỗ dư lại cũng thật nhiều nha.”
Quần áo của nhóc đều mua mới sau khi tới Thượng Hải. Đồ bây giờ đều mới, nhóc con vừa lòng vỗ vỗ đám quần áo, vui vẻ: “Quần áo bọn mình có thiệt nhiều.”
Lời này, Tiểu Đông lập tức dùng sức gật đầu đồng tình.
Hai anh em lại từng người lôi kem dưỡng da của mình ra, ghé vào giường bắt đầu vui rạo rực nghiên cứu. Một lọ nho nhỏ như vậy mà đắt kinh. Thoạt nhìn bên ngoài cũng không khác nhau mấy nha. Hai cậu nhóc người sờ sờ bên này, người chạm chạm bên nọ.
Khúc Tiểu Tây thừa dịp đến giờ có nước ấm vội vàng đi tắm trước. Kỳ thật không phải từng nhà đến giờ đều đi tắm rửa. Chẳng qua thời tiết lạnh nên mỗi khi đến giờ cung ứng nước ấm mọi người đều sẽ vội vàng bận việc, người thì giặt quần áo, người thì rửa mặt, gội đầu. Tóm lại thời gian cung ứng nước ấm mọi người đều sẽ dùng nên dòng nước trở nên khá nhỏ.
Khúc Tiểu Tây cảm giác được nước ấm xối trên người, mỏi mệt đi dạo phố một ngày cứ như vậy tiêu tán đâu mất.
Khúc Tiểu Tây lẩm bẩm tự nói: “Bảo sao mình lại thấy tên Thẩm Hoài này có chút quen tai, hóa ra hắn chính là Thẩm tiên sinh.”
Cô á một tiếng, “Thẩm Hoài, Thẩm Án Hoài, hai cha con này ……”
Đột nhiên Khúc Tiểu Tây dừng động tác xoa bọt biển trên tay. Cô mở to mắt như nghĩ tới cái gì. Mãi sau cô mới hít một hơi thật sâu, vội rửa sạch bọt trên người, chui ra khỏi phòng vệ sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận