Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 350. Bọn mi sẽ hối hận!!!

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Có gì mà không ổn định? Dù có xây dựng xưởng sản xuất mì thì cũng không ổn định mà. Chú phải biết rằng dù khi nào, lúc nào thì quyền kinh tế không thể chỉ đặt trên câu lạc bộ và Bách Nhạc Môn được. Chú có thể mở rộng sản nghiệp ra nhiều lĩnh vực, nhiều nơi hơn nữa. Dĩ nhiên chú cần phải có đủ người, chú phải có quyền nói chuyện thì mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Khi xây dựng nhà xưởng chú sẽ cần rất nhiều công nhân. Công nhân làm việc ở xưởng của chú có thể nhận được tiền công, sinh hoạt của họ dần tốt hơn. Bọn họ trong tay có tiền sẽ không bán con nữa. Khi đó một số nơi như Hồng phòng sẽ thiếu người mới. Chỗ đó kinh doanh kém thì không phải Bách Nhạc Môn của bọn chú sẽ hoạt động tốt hơn sao? Đương nhiên tôi chỉ liên hệ đến một loại khả năng, còn có rất nhiều khả năng khác có thể xảy ra. Ví dụ như chú sản xuất ra nhiều sản phẩm, có thể tiêu thụ trong chính những sản nghiệp của mình. Đám ma bài bạc, ham sắc đẹp kia muốn làm việc cũng phải ăn cơm. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy thôi nhưng có thể ảnh hưởng đến kết quả của một việc lớn. Đầu tư nhiều giải nghiệp luôn có lợi hơn, giảm thiểu nguy cơ.”
Đỗ Bách Tề không nhịn được vỗ tay, nở nụ cười, nói: “Tôi chính là thích cùng cô nói chuyện phiếm.”
Khúc Tiểu Tây sắc mặt hơi hơi hồng, nhẹ giọng: “Thật ra tôi vẫn còn là trẻ con đấy, không phải cái gì cũng hiểu đâu, chỉ bằng suy nghĩ mơ hồ nói bậy thôi chứ cũng không biết những cái mình nói có đúng hay không.”
17 tuổi cũng là trẻ con đó!
Cô cứ nói thế đấy, một chút đều không cảm thấy thẹn đâu.
“Sao lại không đúng? Tôi thấy cô nói rất đúng. Cô cứ khiêm tốn như vậy thì bọn tôi quả thật chính là phế vật.” Đỗ Bách Tề nói đến cái ngày càng thêm vui mừng.
Hắn cảm thấy bản thân quả thực trí tuệ hơn người, chuyện sản xuất mì này vừa mới được đăng trên báo tháng trước. Nhưng ai bảo bản thảo của Khúc Tiểu Tây tồn kho nhiều. Cô trước tiên giao một lượt bản thảo đặt ở chỗ Trần biên tập. Sau đó bên xã báo sẽ đăng dần dần, đưa cùng một lượt sẽ giảm nguy cơ bại lộ thân phận do gặp mặt nhiều lần.
Báo Nhân dân bọn họ dù đã cố gắng che giấu bản thảo nhưng vẫn không thiếu được việc phải để lộ ra cho vài nhân vật không thể đắc tội. Đỗ Bách Tề chính là một trong số đó. Đỗ Bách Tề kiên quyết đòi xem bản thảo trước, mấy người ở xã báo không có cách nào chống trả.
Dù sao cũng không thể thật sự đắc tội người ta được.
Sau khi đọc đến kỹ năng làm mì, Đỗ Bách Tề lập tức nhận thấy cơ hội trời ban. Nguyên liệu làm mì dễ kiếm, trình tự sản xuất dù không quá đơn giản nhưng cũng khá nhanh.
Quan trọng bây giờ có thứ gì nhiều nhất? Hiển nhiên là sức người.
Cho nên vấn đề này chẳng được coi là gì cả, trình tự sản xuất phức tạp hay không không còn quan trọng nữa, hắn có thể triển khai ngay lập tức.
Sự thật chứng minh chỉ cần một chương này của Khúc Tiểu Tây đăng báo, doanh thu từ là mì của hắn đã đạt tới mức độ nhất định. Hơn nữa chắc chắn còn tăng lên theo thời gian. Đều là kiếm tiền, lợi nhuận từ là mì quả thật rất nhỏ.
Thế nhưng số lượng của nó lớn.
Cực kỳ lớn.
Số lượng bán ra nhiều nên hiển nhiên thu về cũng khá ổn.
Kể cả sau này có người nhận ra cơ hội làm ăn từ kỹ năng này đi chăng nữa thì cũng phải đứng đằng sau hắn. Ai bảo làm gì có mấy người dám cùng Đỗ Bách Tề hắn đối đầu trực diện? Dám đoạt việc kinh doanh của hắn, không muốn sống chắc?
Tóm lại Đỗ Bách Tề gần như đã nhìn ra tương lai tốt đẹp sau này.
Đỗ Bách Tề nói: “Tới, tôi kính cô một ly.”
“Không được!!!”
Thẩm Hoài cùng Túc Bạch trăm miệng một lời ngăn lại, sắc mặt hai người thế mà đều có vài phần khẩn trương, Thẩm Hoài lộ ra tươi cười gượng gạo: “Con gái thì… không được uống rượu?”
Đỗ Bách Tề nhướng mày, lắc lắc chén rượu: “Hai người quản rộng thật đấy.” Hắn mỉm cười: “Chẳng lẽ mấy người còn cảm thấy tôi cố ý chuốc say cô nhóc? Đỗ Bách Tề tôi còn không đến mức hèn như vậy.”
Thẩm Hoài sâu kín: “Không phải……”
Đỗ Bách Tề: “Phải hay không phải cái gì! Cô Cao đều chưa nói, hai người lại còn xen vào việc của người khác.”
Lôi đội trưởng lúc này cũng mở miệng, khó được cùng Đỗ Bách Tề đứng cùng trận tuyến thống nhất, hắn ta nói: “Đỗ Bách Tề đều đã nói đây là em gái anh ta, cũng không đến mức lừa cả em gái mình chứ? Còn không biết hai người lấy thân phận gì để nói chuyện đấy?”
Túc Bạch nhìn Đỗ Bách Tề cùng Lôi đội trưởng, hai tên ngu ngốc mà còn không biết mình ngu ở đâu, nghiêm túc: “Bọn mi sẽ hối hận.”
Đỗ Bách Tề thấy trong phòng này chỉ có Túc Bạch là người đáng tin cậy nhất, người nói lời chân thật nhất.
Ngay cả Khúc Tri Thiền, lời nói ra thật thật giả giả khiến người ta không đoán được.
Chỉ có Túc Bạch lời ít nhưng câu nào cũng bắn tên trúng đích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận