Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 282. Mò ra nguyên nhân

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Lời này quả thực không phải giả, mỗi tội chị nói như thế khiến em thật mất mát đó nhé.”
Đào Mạn Xuân nở nụ cười, nói: “Chị thấy em căn bản có chút mất mát nào đâu.” Cô ta đi về phía trước vài bước, đánh giá chỗ ở Khúc Tiểu Tây một vòng, ghét bỏ nói: “Sao em không biết tìm chỗ nào ở tốt hơn một chút, nơi này chẳng ra sao cả.”
Khúc Tiểu Tây: “Em thấy khá tốt mà, chỗ này em cũng không định ở lâu dài. Hơn nữa chủ nhà tiểu thư đang muốn bán phòng nên bọn em còn phải tìm phòng ở mới nữa.”
“Em muốn tìm nhà mới sao? Có cần chị……”
Khúc Tiểu Tây lập tức đánh gãy lời cô ta, nói: “Đào tiểu thư, không cần đâu, chị đã giúp em rất nhiều rồi, không cần giúp thêm nữa. Về sau em có còn ở lại Thượng Hải lâu hơn không còn chưa chắc chắn, làm như vậy không tốt lắm.”
Cô cười cười, lại nói: “Hơn nữa, chị nhìn chị kìa, chị tới chỗ em làm khách, dĩ nhiên em luôn đón chào. Thế nhưng chị tặng đồ, em kiên quyết không nhận. Vô công bất thụ lộc, em cứ lấy đồ của chị mà coi như không có chuyện gì thì làm người thế nào được? Em biết chị có lòng tốt nhưng em không thể làm như thế.”
Đào Mạn Xuân: “Nhưng……”
Khúc Tiểu Tây: “Không có nhưng nhị gì cả.” Cô kiên định nói: “Trước đó em đã làm phiền mọi người rất nhiều, em tiết kiệm được không ít tiền khi mua đồng hồ, vốn dĩ em muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, thậm chí chỉ một bữa cơm mà em còn thấy ngại vì ít. Giờ chị lại tặng nhiều đồ như vậy, em thật sự không biết phải trả lễ thế nào mới tốt. Chị ngàn lần đừng khiến em khó xử, thiếu ân tình của người khác quá nhiều, em không biết có cách nào để có thể trả lại hay không nữa.”
Đào Mạn Xuân: “Lời này em nói ra chưa ổn rồi, chị nào muốn cho em ân tình gì đâu? Không phải chị không ăn được, lại không muốn hời cho những người không quen biết sao? Chúng ta không thân thiết quá mức nhưng cũng coi như khá quen thuộc. Chị mang cho em cũng chẳng qua là tiện đường, nếu em không lấy cũng lãng phí.”
“Vậy em cũng không thể lấy.” Khúc Tiểu Tây rất kiên quyết.
“Em gái, em gái, anh đã về rồi!” Từ khi Tiểu Đông bắt đầu tập võ, có lẽ do tiếp xúc với nhiều đứa trẻ trong võ quán hơn mà thêm vài phần hoạt bát..
Nhìn thì có vẻ như cậu học nhiều hơn so với Tiểu Bắc, Tuy nhiên nếu so sánh thì Tiểu Bắc lại mạnh hơn nhiều về tiến độ. Nhìn chung cậu học những môn khác đều chậm hơn so với người bình thường không ít. Nếu xét tổng thể thì hình như chỉ có trên phương diện vẽ tranh, cậu mới có thiên phú.
May mắn Tiểu Đông vui vẻ học tập nên cũng kết thân với nhiều bạn nhỏ.
Cậu vội vàng chạy lên lầu, thấy trong nhà có hai người xa lạ, rất nghi ngờ. Liếc liếc một chút, hậu rất nhanh đã nhận ra Đào Mạn Xuân, nói: “Chào Đào tiểu thư.”
Vừa vào nhà, cậu đã rót ngay một chén nước rồi chạy vội xuống lầu.
Khúc Tiểu Tây gọi với theo: “Anh làm gì thế?”
Tiểu Đông: “Hướng Dương sư huynh khát, anh ấy lại không chịu đi lên uống nước. Anh đưa nước xuống cho anh ấy.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Vậy được, anh đi đi.”
Người của võ quán đưa hai đứa trẻ đi đi về về nhưng trước nay chưa bao giờ vào nhà. Khúc Tiểu Tây cũng không bắt buộc. Ngược lại cô còn thấy như vậy tạo khoảng cách vừa đủ. Nếu thân cận quá mức bản thân cô sẽ không có cảm giác an toàn.
Khúc Tiểu Tây: “Đào tiểu thư, em chuẩn bị làm cơm tối nên không thể tiếp đãi chị được. Mấy món đồ kia, em không cần đâu.”
Cô cố tình bày ra dáng vẻ bé gái hờn dỗi đẩy người ra ngoài, sau đó mới quay lại phòng bếp tiếp tục nấu đồ ăn.
Đào Mạn Xuân thật không nghĩ tới cô có thể kiên quyết không cần.
Chị ta nghĩ, thoạt nhìn cô nhóc kia có vẻ rất nghèo, tự nhiên có người tặng đồ hẳn phải vui mừng mới đúng, thế nào lại không cần? Chẳng qua chị ta giờ đã bị 'đuổi' ra ngoài nên hờn dỗi dậm chân, nói: “Thật là không biết người tốt tâm.”
Nói xong, thùng thùng đi xuống lầu.
Nói thật, không thấy Đào Mạn Xuân tiếp tục gõ cửa, Khúc Tiểu Tây còn có chút thả lỏng, vô công bất thụ lộc, cô thật sự không muốn nhận đồ của Đào Mạn Xuân tí nào. Nhận ân tình của người ta, rất khó có thể chối bỏ.
Ban đầu cô đã chiếm lợi đủ nhiều rồi nên giờ không muốn tiếp tục nữa.
Có điều Đào Mạn Xuân rốt cuộc muốn làm gì?
Khúc Tiểu Tây làm xong đồ ăn thì thấy Tiểu Đông và Tiểu Bắc cùng nhau lên lầu. Tiểu Bắc hiện đang đi học tiểu học ở một trường khá gần nhà, cậu bé đang mặc đồng phục kiểu hải quân màu lam chỉnh tề.
“Hai người về cùng nhau?”
Tiểu Đông: “Đúng vậy.”
Tiểu Bắc còn hít hít mũi, nói: “Trong nhà thơm quá.”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu thơm từ mùi đồ ăn thì đó là mùi canh cá hầm đậu phụ. Nếu thơm từ mùi nước hoa thì đó là từ người tiểu thư Đào Mạn Xuân.”
Cô đơn giản nói lại chuyện Đào Mạn Xuân mới qua đây, Tiểu Bắc: “Vì sao cô ta phải đưa đồ ăn cho chúng ta? Lúc trước cũng làm như thế, em đã cảm thấy cô ta muốn nuôi béo chị.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận