Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 484. Anh hôn em!

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Trần biên tập tâm tình cũng không còn tốt được nữa, ông nói: “Cháu nói đây là chuyện gì chứ?”
Khúc Tiểu Tây: “Không có việc gì, chú không cần quá lo lắng đâu. Dù sao chú cái gì cũng không làm thì sao phải lo lắng?”
Trần biên tập cười cười, không nói gì.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ nhanh chóng trôi qua, mọi người lại tiếp tục náo nhiệt. Dù sao hôm nay cũng là Tết Nguyên Đán, khó có được khi tụ tập với nhau. Dù vậy đến giữa buổi chiều tiệc cũng tan, giờ cũng không dám đi trên phố lúc trời tối nữa, rất không an toàn.
Mọi người đều tan, Khúc Tiểu Tây kết toán tiền công cho mẹ Hứa, nói: “Mẹ Vương, đêm nay dì đừng đi.”
Mẹ Vương a một tiếng rồi đồng ý.
Nếu quá muộn, dì cũng thật không dám về.
Vừa lúc hôm nay không đi, dì bưng chậu nước vào phòng vệ sinh giúp mấy đứa bé giặt quần.
Giữa trưa phòng khách còn vô cùng náo nhiệt, hiện tại cũng chỉ có hai người Khúc Tiểu Tây cùng Túc Bạch, Túc Bạch ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên người mình nói: “Tới ngồi.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng, dựa vào cánh tay anh, cùng anh sóng vai ngồi. Đầu cô thuận thế dựa vào người anh, hỏi lại: “Hôm nay có người tới, không sao chứ anh?”
Túc Bạch lắc đầu: “Không có việc gì.” Anh nói: “Vừa thấy đã biết theo dõi Trần biên tập, hẳn do xã báo bọn họ.”
Khúc Tiểu Tây: “Sớm biết vậy em đã không gửi bài đến xã báo bọn họ.”
Lúc ấy cô kỳ thật quăng lưới khắp nơi, không nghĩ tới Báo Nhân dân đăng bài thật.
Có điều, hình như thật sự có chút vấn đề.
Túc Bạch cười: “Em suy nghĩ nhiều rồi, dù em gửi bài đến xã báo nào cũng có khả năng gặp chuyện tương tự. Anh lại nghĩ khả năng người ta có thể tìm thấy em không lớn. Dù sao giờ em đã mang danh có công việc rồi. Đương nhiên khả năng không lớn không phải là không có. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu thực sự có chuyện, tốt nhất chúng ta nên rời đi ngay.”
Khúc Tiểu Tây một phát ngồi thẳng dậy nhìn Túc Bạch, nghiêm túc hỏi: “Rời đi? Anh muốn đi nơi nào?”
Túc Bạch nghĩ nghĩ, nói: “Còn chưa nghĩ kỹ, kỳ thật nếu để anh chọn thì chắc sẽ là Trùng Khánh.”
Khúc Tiểu Tây sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Vì sao lại là nơi này……”
Túc Bạch: “Xét về địa hình địa lý tương đối an toàn.”
Khúc Tiểu Tây gật gật đầu, không thể không nói Túc Bạch có kiến giải.
“Đương nhiên, nếu có thể anh còn hy vọng chúng ta có thể thuận lợi ở lại nơi này. Anh không quá muốn chuyển nhà.” Túc Bạch mỉm cười nói một câu, không biết lời nói là thật hay đùa.
Nếu là trước đây, Khúc Tiểu Tây sẽ cho rằng đây là lời nói thật. Tuy nhiên từ khi người này lên chức thành bạn trai mình, hai người đã ở chung hơn nửa năm, mối quan hệ càng thêm gần gũi, đôi bên lộ ra chút tính cách có phần hơi khác so với trước kia.
Khúc Tiểu Tây nghiêng đầu ngó anh, Túc Bạch mỉm cười: “Nhìn cái gì?”
Ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt Khúc Tiểu Tây, khuôn mặt nhỏ của cô không khác gì đậu hủ.
Khúc Tiểu Tây: “Xem anh nói chuyện không biết là thật hay giả nữa.”
Túc Bạch: “Thật sự không muốn đi.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy Khúc Tiểu Tây, nói: “Bởi vì nơi này là nơi chúng ta gặp nhau.”
Khúc Tiểu Tây sửng sốt, ngay sau đó cong khóe miệng, cô ôm chặt Túc Bạch, cười xinh xắn nói: “Nhưng em và anh ở bên nhau, mặc kệ chúng ta đi nơi nào, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”
Khúc Tiểu Tây nói lời ngon tiếng ngọt so với Túc Bạch còn êm tai hơn.
Túc Bạch hiển nhiên đã được dỗ dành, nếu không phải đang ở trước người khác như vậy, anh thậm chí muốn nhẹ nhàng âu yếm cô.
Anh nhìn Khúc Tiểu Tây thật sâu, mãn tâm mãn nhãn đều là tình yêu.
Túc Bạch nhéo tay nhỏ nhu nhược như không xương của Khúc Tiểu Tây, nghiêm túc nói: “Em hiểu không thế? Anh bắt đầu thích em từ rất sớm rồi.”
Khúc Tiểu Tây chớp mắt to: “Sớm bao nhiêu?”
Túc Bạch cong môi mỉm cười, nhớ lại đều thấy sung sướng, làm gì có chuyện nào khiến người ta vui mừng hơn hai người tâm ý tương thông đâu? Thế gian này muốn tìm một người con gái tình đầu ý hợp với mình khó khăn đến bao nhiêu.
Túc Bạch thích Khúc Tiểu Tây, thích khuôn mặt của cô, thích tính cách của cô, thích tài hoa của cô, lại càng thích những khi cô giở tính tình.
“Từ rất sớm. Có lẽ là trong vài lần ngẫu nhiên gặp nhau, cũng có thể là những ngày anh đến nhà em ăn trực, lại cũng có thể là khi bắt gặp em bày ra chút tâm cơ giảo hoạt nho nhỏ. Anh không biết nhưng anh cảm giác được.”
Túc Bạch xoa xoa mái tóc của Khúc Tiểu Tây làm lộn xộn hết cả lên.
Anh nhìn trái ngó phải, bốn bề vắng lặng, đột nhiên hướng về phía trước, xoạch một tiếng.
Khúc Tiểu Tây nháy mắt che lại miệng mình, mắt to trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Túc Bạch, thấp giọng: “Anh anh anh!”
Túc Bạch: “……”
Sắc mặt anh có chút ửng đỏ, thấp giọng: “Anh ……”
Khúc Tiểu Tây che lại miệng nhỏ, đôi mắt sáng như sao: “Anh hôn em!”
Sắc mặt Túc Bạch càng đỏ nhưng lại kiên định, cả người lại vươn về phía trước một chút, anh lại lần nữa mổ trên tay cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận