Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 430. Không thay đổi quá nhiều

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tiểu Đông đã có chuyển biến tốt đẹp hơn nhưng Tiểu Bắc vẫn không yên tâm anh trai ở một mình. Cuối cùng cu cậu kiên quyết muốn cùng 'cậu' mình ở chung một chỗ. Một hồi thương lượng, thành ra ba cậu nhóc mới lớn cứ vậy ở cùng phòng với nhau. Đương nhiên rồi, người bên ngoài nhìn vào không nhận ra đó là mấy đứa bé 'mới lớn' mà chỉ cho rằng một thanh niên như Tiểu Đông mang theo hai cậu nhóc tuổi choai choai.
Tiểu Đông kiên trì học võ dù không được tên tuổi gì, cũng không giống như bạn bè cùng trang lứa học nhanh đến đâu, trình độ cao như thế nào nhưng cũng không phải học không. Cả người cậu dáng vẻ thẳng tắp đĩnh bạt, vừa nhìn đã biết đây là người biết võ.
Kể cả như vậy thì khí chất của cậu vẫn mang theo chút gì đó sạch sẽ, thanh tân, nho nhã.
Chỉ cần không nói chuyện với nhau về kiến thức gì sâu xa, trên cơ bản rất khó có thể đoán ra chỉ số thông minh của cậu có vấn đề.
Trước đây mọi người đều gọi cậu là đồ ngốc, cậu làm cái gì cũng không tốt. Bây giờ không cần ai nhắc nhở coi cậu là người bình thường thì cậu cũng tự động từ từ trở lại bình thường thật sự.
“Chị.” Mấy cậu nhóc nghe được tiếng Khúc Tiểu Tây vào cửa đều thanh thúy kêu lên.
Khúc Tiểu Tây: “Mấy đứa nhìn gì thế?”
Tiểu Bảo: “Em đang chỉ đường cho Tiểu Bắc đấy.”
Khúc Tiểu Tây cười: “Mấy đứa muốn đi đâu?”
Tiểu Bắc: “Chỗ nào cũng không đi, chỉ muốn biết những nơi đó là nơi nào thôi, chị cũng nhanh lên.”
Bọn cô ngồi cùng nhau, Khúc Tiểu Tây nói: “Buổi chiều chị định ra ngoài, tới cửa hàng hương khói nhìn xem có đồ gì mua được không.”
Tiểu Bắc lập tức hỏi: “Bọn em có thể đi theo không?”
Khúc Tiểu Tây: “Tốt nhất là không đi, chị đi mua mấy thứ này cũng chưa biết nên mua gì, chờ chị chuẩn bị xong đâu đấy thì chúng ta cùng lên núi là được.”
Tiểu Bắc không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Vâng.” Dừng một chút, cu cậu hỏi: “Chị, bọn em có thể vòng qua Phụng Thiên một chút không?”
Khúc Tiểu Tây liếc mắt nhìn Tiểu Bắc một cái thật sâu, Tiểu Bắc kiên định nhìn nàng.
Khúc Tiểu Tây: “Có thể, có điều mấy đứa ra ngoài thì nhất định phải dẫn người theo.”
Tiểu Bắc lập tức cười lộ mấy cái răng nhỏ: “Vâng.”
Thật ra từ khi đến Phụng Thiên, một vài ký ức không tốt dần dần xuất hiện khiến tâm trạng Khúc Tiểu Tây không ngừng chịu ảnh hưởng. Tiểu Đông và Tiểu Bắc cũng như vậy.
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng: “Em biết tâm trạng của chúng ta giống nhau. Thế nhưng làm gì cũng được, chỉ không thể xúc động. Lần này chúng ta quay về cũng không phải không định làm gì cả.” Nói tới đây, như có như không cười cười nhắc lại: “Hai người hiểu không?”
Tiểu Bắc lập tức gật đầu.
Tiểu Đông ngồi một bên cũng thật thận trọng.
Khúc Tiểu Tây: “Mọi người nhớ rõ lời em nói là được, tóm lại, ra ngoài nhất định phải dẫn người theo. Cái khác không cần em nhiều lời.”
“Đã nhớ.”
Cả đám nghe lọt tai lời cô nói, Khúc Tiểu Tây dĩ nhiên vui lòng.
Cô nhìn ngoài cửa sổ có chút sương mù trải rộng khắp trời, gương mặt lộ ra chút ý cười: “Mình cuối cùng cũng đã trở lại.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc liếc nhau, hai anh em dần nghiêm túc.
Tiểu Đông: “Em gái.”
Tay Khúc Tiểu Tây đã đặt trên tay vịn lại bị Tiểu Đông gọi lại, Khúc Tiểu Tây quay đầu lại: “Sao thế?”
Cô cùng người trong nhà nói chuyện, trước nay luôn rất có kiên nhẫn.
Tiểu Đông không biết nên sắp xếp câu chữ thế nào, nhìn về phía Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc hơi dỗi phồng má rồi mới nghiêm túc: “Nếu chị muốn làm cái gì thì nhất định phải mang bọn em theo, ở đây không phải việc của một mình chị mà là của cả ba người chúng ta.”
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Cái này chị biết, không thể thiếu hai người được.”
Đại khái là bởi vì cô nói vậy nên Tiểu Bắc tươi cười thoải mái hơn vài phần: “Vậy chị cứ bận việc của chị đi.”
Khúc Tiểu Tây trở lại phòng liền thấy Túc Bạch đã trở lại. Cô nói: “Em đi ra ngoài xem đồ đây”
Túc Bạch: “Vậy đi thôi.” Anh cầm lấy áo khoác, trực tiếp mặc vào: “Anh đi cùng em.”
Hai người cùng ra ngoài, Khúc Tiểu Tây cảm khái: “Anh với em đi cùng nhau, cảm giác thật mới lạ.”
Túc Bạch: “Mới lạ vì cùng nhau dạo cửa hàng hương khói?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy đó.”
Cô cười khanh khách cùng Túc Bạch xuống lầu.
“Ý? Chúng ta còn có xe?”
Túc Bạch gật đầu nói: “Đây là xe anh rể để lại cho chúng ta dùng. Bốn vệ sĩ sẽ phụ trách bảo vệ ba đứa nhóc.”
Xét theo tình huống Tiểu Đông, mọi người đều coi cậu như trẻ con.
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng phải cẩn thận cảm ơn chú ấy một chút.”
Túc Bạch nhướng mày, khởi động xe: “Có cái gì mà phải cảm ơn? Lần em giúp ba người họ, họ cũng đâu cảm ơn gì cho em! Gần như trong mọi thời điểm, tri thức mới là vô giá.”
Khúc Tiểu Tây nói: “Hai việc này khác nhau.”
Túc Bạch nở nụ cười: “Có phải hai việc khác nhau hay không, mọi người đều hiểu cả.”
Khúc Tiểu Tây dựa vào cửa sổ xe nhìn đường phố quen thuộc bên ngoài, nói: “Kỳ thật Phụng Thiên không thay đổi quá nhiều.”
Tuy đã nhiều năm nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc từ trong xương cốt tràn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận