Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 160. Chân tướng tiệm cầm đồ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Thấy phía trước có một hiệu cầm đồ, Khúc Tiểu Tây nói: “Hai người ở cửa chờ em, đừng đi chỗ nào cả, em vào đây cầm một cái ngọc bội nhé.”
Ngọc bội này là đồ vật cuối cùng dư lại của Bạch gia lão phu nhân, những món khác đều đã đổi thành gạch vàng hoặc thỏi vàng hết rồi. Cái này bị lão tiên sinh ở Công ty Phú Lệ nhặt ra, nói không đáng giá. Ban đầu Khúc Tiểu Tây không để ý lắm nhưng khi trở về suy nghĩ cẩn thận lại thấy chuyện này không đúng.
Đám dân cờ bạc đó đuổi theo cô, cô biết vì cái gì. Đơn giản là muốn cướp tiền mà cô đã cầm đồ. Thế nhưng người của Công ty Phú lệ đuổi theo cô làm gì? Nếu muốn cướp đồ thì bọn họ không sợ mất thanh danh hay sao? Thế nhưng đám người cuối cùng vẫn đuổi theo cô rõ ràng là người của Công ty Phú Lệ.
Vì sao họ lại đuổi theo cô?
Một món đồ không đáng giá tiền vì cái gì mà tiên sinh già kia lại xem xét lâu như vậy, rồi lại còn nhắc nhở “Đi ra ngoài tùy tiện tìm một cửa hàng cũng chỉ đổi được mấy đồng.”
Nếu không đáng giá thì sao còn muốn đổi tiền làm gì?
Cô nhớ mang máng hình như bên ngoài câu lạc bộ của Công ty Phú Lệ có hiệu cầm đồ, không biết hai bên có liên quan gì với nhau không.
Về chuyện này cô hơi hiểu nhưng vẫn mê mang.
Tóm lại sau khi trở về Khúc Tiểu Tây cẩn thận suy nghĩ một chút mới cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Hơn nữa chuyện như vậy hỏi thăm người ngoài không tốt, kể cả chỉ nói bóng nói gió thì Khúc Tiểu Tây cũng sẽ không làm, miễn cho bị người khác nhớ thương. Tối hôm qua nghĩ đến chuyện phải tới Tô Châu nên cô đã đem món đồ này chuẩn bị trước, tính qua bên này hỏi thăm.
Khúc Tiểu Tây vào trong hiệu cầm đồ, quầy hàng cao cao, lão tiên sinh từ trên cao nhìn xuống, bên cạnh còn có hai học đồ.
Khúc Tiểu Tây lấy ngọc bội từ trong túi ra, nói: “Tôi muốn cầm khối ngọc bội này, ngài xem thử một chút?”
Lão tiên sinh không nhìn Khúc Tiểu Tây nhiều mà trực tiếp cầm lấy ngọc bội rồi lật đi lật lại xem nhiều lần. Ông thậm chí còn lấy ra chiếc đèn chuyên dụng, bật đèn để xem tạp chất bên trong, mãi sau mới buông đồ vật trên tay xuống rồi chậm rãi mở miệng: “Đồ còn khá tốt.”
Khúc Tiểu Tây lỗ tai vừa động. Cô cực kỳ bình tĩnh, nói: “Vậy ngài xem rồi cho một giá đi?” Cô đánh bạo nói: “Tôi hy vọng có thể đổi thành vàng.”
Lời vừa nói xong Khúc Tiểu Tây đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta cười nhạo. Ấy vậy mà ngoài dự đoán của mọi người, chưởng quầy gật gật đầu, nói: “Có thể.”
Khúc Tiểu Tây lên tinh thần, bày ra vẻ bình tĩnh, làm biểu tình "tôi biết món đồ này có giá trị" rồi nhìn chưởng quầy vươn ra một đầu ngón tay.
Khúc Tiểu Tây nhíu mày: “Bằng này có phải hơi ít không?”
“Nơi này của tôi không lừa già dối trẻ. Ở Tô Châu ai mà chẳng biết liệu cầm đồ của bọn tôi là tốt nhất? Giá này, không ít đâu.” Lão chưởng quầy vừa nói chuyện vừa đánh giá Khúc Tiểu Tây một cái, nói: “Tôi thấy cô là tiểu thư khuê các, ngọc bội này chắc còn muốn chuộc lại đúng không? Nếu cầm sống thì giá này đã không ít rồi, chúng tôi không phải mấy tiệm cầm đồ nhỏ chuyên đi lừa người đâu. Nếu cô không tin tôi cứ việc ra ngoài hỏi bừa một người cũng đảm bảo cho bảng hiệu nhà bọn tôi. Trừ khi cầm chết, cầm chết dĩ nhiên sẽ được nhiều hơn.”
Ông ấy cực kỳ chờ mong Khúc Tiểu Tây có thể cầm chết.
Trước đưa ra một cái giá cầm sống để lấy lui làm tiến. Đồng thời qua đó thăm dò tâm tư của cô. Nếu người đến cầm đồ là kẻ lõi nghề dĩ nhiên ông không phải tốn chút tâm tư này. Thế nhưng nhìn quần áo của cô gái này lại sang trọng, khẩu âm hơi kỳ lạ, chắc không phải người địa phương. Những người như vậy thường là kẻ thiếu tiền nhất thời.
Những người thiếu tiền nhất thời mà lại có thể diện như vậy cứ mười người thì phải bảy, tám người sẽ cầm sống, dù xác suất đi chuộc lại không lớn lắm. Cầm sống hay cầm chết đối với trưởng quầy mà nói khác nhau rất nhiều. Có thể nói đây là một quá trình đánh cờ tâm lý.
Khúc Tiểu Tây cắn môi như có chút chần chừ. Cô nói: “Vậy nếu tôi cầm chết thì sao?”
Chưởng quầy mỉm cười nói: “Nếu như cô muốn cầm chết thì có sẵn ngọc bội ở đây, chúng ta ký tên, ấn dấu tay rồi mới nói rõ ràng.”
Khúc Tiểu Tây lập tức gật đầu, nói: “Tôi hiểu, nếu tôi cầm đồ sẽ tuyệt đối không quay trở về tìm ngài gây phiền toái. Chỉ là mức giá này...”
Chưởng quầy không ngừng cố gắng: “Như vậy đi, tôi thấy cô cũng là người có tiền, tôi lại thêm cho cô một cây bạc nhỏ, cô xem thế nào? Đây đã là mức giá tốt nhất chúng tôi có thể ra.”
Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng: “Vậy…… được rồi.”
Theo Khúc Tiểu Tây đã nhả ra, hai bên hình như đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khúc Tiểu Tây có thể lấy được vàng nhưng cô không ngờ, cùng là vàng nhưng vàng ở nơi này lại có chút khác biệt.
Cô bán đồ ở Thượng Hải mỗi lần đều nhận được vàng thỏi kích thước không khác biệt lắm. Cô tính thử thì mỗi thỏi chắc khoảng 20 khắc. Thế nhưng ở Tô Châu bên này kích thước của một thỏi vàng gần như gấp đôi, nhìn bề ngoài thậm chí còn có chút đẹp hơn.
Thỏi bạc, nói là thỏi bạc nhỏ nhưng cũng phải được 20 khắc, cùng với bên Thượng Hải không khác biệt nhau nhiều.
Khúc Tiểu Tây cách hai thỏi vàng và một cây bạc đi. Cô nhanh chóng ra cửa, không dừng lại lâu hơn. Vừa ra ngoài cô đã lôi kéo 2 bé trai đứng chờ lên xe kéo rồi quay đầu về ra xe lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận