Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 236. Bái sư

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Chẳng mấy chốc xe đã tiến vào sân trường, đúng lúc giờ đang thời gian tan học buổi chiều nên người đến người đi rất đông, không ít nam nữ sinh viên tay ôm sách vở đi trên đường lớn. Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều tò mò ghé mặt vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
Bây giờ đã là năm 1934, không giống với vài năm trước đó, khi mà đại học gần như không có nữ sinh viên. Mấy năm gần đây số lượng sinh viên nữ đã tăng lên đáng kể, tất cả đều mang theo vẻ đẹp thanh xuân dào dạt.
Xe Vu Mãnh ngừng trước một khu nhà, hắn nói: “Tới rồi.”
Dọc đường đi hắn luôn dây dưa lằng nhằng hỏi tiến triển tiểu thuyết của Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây tận dụng mọi cơ hội lái sang chuyện khác, hỏi một chút về thầy giáo sắp gặp.
Nghe nói vị giáo viên này đã từng đi du học, trình độ khá cao.
Đại khái có thể do làm công việc về nghệ thuật nên tính tình hơi nghiêm khắc. Đối với Vu Mãnh, ông cũng răn dạy rất nhiều việc, không chút lưu tình. Người có tính cách như vậy, Khúc Tiểu Tây không biết Tiểu Đông có chịu nổi không. Cho nên lúc này dù bị giáo viên kia chọn Tiểu Đông, trong lòng Khúc Tiểu Tây cũng phân vân, thầy giáo hung hãn nghiêm khắc như vậy có thích hợp với Tiểu Đông không?
Tuy giáo viên mỹ thuật không dễ tìm nhưng Khúc Tiểu Tây cũng không muốn để Tiểu Đông chịu tủi thân.
Dù sao cậu với người bình thường không giống nhau.
Khúc Tiểu Tây luôn cố gắng để Tiểu Đông làm những chuyện trong khả năng, cũng đối xử công bằng như với Tiểu Bắc. Tuy nhiên trong lòng cô không phải không lo lắng cho Tiểu Đông.
Ba anh em Khúc Tiểu Tây đi theo Vu Mãnh cùng vào phòng, bên này có vẻ là một phòng vẽ tranh. Mỗi tội hình như không có người.
Vu Mãnh: “Mọi người ở chỗ này chờ một chút, tôi đi tìm thầy Điền.”
Khúc Tiểu Tây: “Được.”
Vu Mãnh ra ngoài, Khúc Tiểu Tây quay sang đánh giá trong phòng, ở đây có treo mấy bức vẽ, Khúc Tiểu Tây còn chưa nói gì, Tiểu Đông đã mon men lại gần nhìn.
Tiểu Bắc đứng ở bên người Tiểu Tây, nghiêm trang như ông cụ non: “Chị, nơi này hoàn cảnh có vẻ được đấy.”
Khúc Tiểu Tây: “Em còn biết hả?”
Tiểu Bắc lập tức: “Em có chú ý mà, vừa rồi lúc vào cổng trường, em vẫn luôn để ý.”
Chân nhỏ của cậu nhóc vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Em chỉ lo người ở đây nhiều như vậy, có thể có người bắt nạt anh không thôi.”
Thật nhọc lòng quá!
Tiểu Đông quay đầu lại, tươi cười thuần lương: “Anh không sợ.”
Ba anh em đang nói chuyện thì Khúc Tiểu Tây cảm giác được ngoài cửa có người bèn liếc mắt nhìn ra, liền thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa: “Mấy đứa chính là người Vu Mãnh nói?”
Khúc Tiểu Tây lập tức phản ứng lại. Vị này chính là thầy Điền, vậy sao không đi cùng Vu Mãnh nhỉ?
Khúc Tiểu Tây lập tức: “Thầy Điền, chào ngài.”
Người đàn ông trung niên mặc một cái áo sơmi, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng đơn giản, ông vừa vào phòng, tầm mắt đã dừng trên người Tiểu Đông.
Tiểu Đông lập tức: “Chào thầy Điền.” Bộ dạng cực ngoan.
Người đàn ông này đúng là thầy Điền trong miệng Vu Mãnh, ông đi đến bên người Tiểu Đông, nói: “Nhóc cảm thấy bức vẽ này thế nào?”
Tiểu Đông thẹn thùng cười một chút, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Cháu cảm thấy, bức vẽ này thể hiện được tâm trạng tràn ngập hy vọng.”
Thầy Điền nhướng mày, không có thêm biểu cảm khác nhưng khóe miệng lại hơi hơi nhếch một chút.
“Đây là bức tranh đầu tiên của tôi lúc bắt đầu học vẽ, lúc ấy tôi như hãm sâu vào trong vũng bùn, sau khi vẽ xong bức tranh này tôi mới thông suốt. Cho nên mặc dù đây là bức tranh tôi vẽ đầu tiên lại kém nhất nhưng cũng là bức tôi thích nhất. Nó thay cho lời bắt đầu về cuộc đời họa sĩ của tôi.”
Tiểu Đông chân thành: “Cháu cảm thấy rất tốt.”
Cậu vội đi lấy tập tranh của mình, trình bày: “Đây là tranh ngày thường cháu luyện tập, cháu luôn luyện tập. Em gái và em trai cháu đều nói cháu vẽ rất tốt.”
Cậu nâng gương mặt tươi cười như hiến vật quý, tiếp tục nói: “Cháu cũng thấy mình vẽ khá tốt.”
Thầy Điền duỗi tay lật xem, nói: “Nhóc còn rất tự tin.”
Tiểu Đông: “Vâng, làm người phải có tự tin.”
Thầy Điền liếc cậu một cái thật sâu, cúi đầu tiếp tục lật xem, từng tờ đều xem rất chậm. Ông nhìn đến trang cuối cùng, lại nhìn thấy phía bức tranh vẽ lại hình ảnh đặt trong khung ảnh lồng kính.
Tiểu Đông: “Đây là bức tranh cháu vẽ lại ảnh chụp của em trai và Tiểu Bảo, em gái cháu nhờ người rửa ra đấy.”
Thầy Điền nhìn khung ảnh lồng kính, nếu nói thẳng thì bức tranh chút kỹ xảo cũng gần như không có.
Thế nhưng ngay khi vừa thấy bức tranh này, ông nhìn qua cậu thiếu niên trước mặt đã khẳng định được chủ sở hữu. Dù Tiểu Đông không nói, ông cũng nhận ra rằng đối với một người không có bất cứ kinh nghiệm nào, chưa từng được học qua thi bức tranh này đã không tồi.
Nhớ trước đây, ông nhận Vu Mãnh làm học trò, trình độ Vu Mãnh ……
Bạn cần đăng nhập để bình luận