Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 478. Đạo lý lớn lao

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Những chuyện lung tung sau đó mọi người không nói nhiều. Thẩm Hoài chỉ nói sơ về những gì đã trải qua, hắn không muốn mình biến thành một người kể chuyện nhưng nhìn thấy con trai dựng lỗ tai lên nghe ngóng, ánh mắt trông mong, hắn chỉ có thể cố gắng kể lại sinh động một chút.
Giờ đây Thẩm Hoài mới cảm khái, hắn mà biết ăn nói như Khúc Tiểu Tây thì tốt biết bao.
Một bữa cơm khách và chủ đều tận hứng. Vì mọi người đều mệt mỏi nên sau khi ăn xong cũng không ở lại lâu, rất nhanh đã ai về nhà nấy. Chỉ có Túc Bạch không đi, ngược lại còn nói: “Anh thấy anh ăn hơi nhiều, định đi bộ một chút cho tiêu thực chút, muốn đi cùng không?”
Khúc Tiểu Tây: “Muốn.” Cô tiến lên: “Ai nha nha, em thấy không rõ đường lắm.”
Túc Bạch lập tức ngầm hiểu, mang theo ý cười nắm lấy tay Khúc Tiểu Tây, nói: “Anh dắt em.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng ạ.”
Túc Bạch nhéo tay Khúc Tiểu Tây, nhẹ giọng: “Sao tay em mềm thế nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây: “Nói dối, tay em rõ ràng bị chai mà.”
Bởi vì thường viết chữ nên tay cô có kén nho nhỏ nhưng khá rõ.
Túc Bạch: “Vậy cũng vẫn mềm.”
Khúc Tiểu Tây: “Móa.”
Túc Bạch nở nụ cười: “Anh thấy em đang cười nhạo anh.”
Khúc Tiểu Tây ra vẻ kinh ngạc: “Ai nha nha, bị anh phát hiện rùi.”
Túc Bạch: “Trứng thúi.” Anh ra vẻ hung hăng: “Anh cần phải cho em biết tay mới được.”
Khúc Tiểu Tây bật cười.
Một chút cũng không sợ hãi đâu.
Cô nói: “Vậy anh ra tay đi.”
Túc Bạch mỉm cười, nhìn cô thật sâu. Mãi sau anh mới bất đắc dĩ thở dài: “Em quả thực nắm chặt anh trong lòng bàn tay.”
Khúc Tiểu Tây mặt mày hớn hở, hai người ở trong sân túm tụm với nhau. Đỗ Tiểu Ngũ đứng cạnh cửa sổ tầng trên nhìn một lúc lâu mới quay về ghế sofa, bật lửa đốt một điếu thuốc. Gạt tàn trên bàn trà đã chứa thật nhiều tàn thuốc. Hắn rít một hơi thật sâu.
Ngồi một lúc hắn nằm xuống, túm lấy gối dựa che mặt mình.
Có một số người quan hệ trước này luôn không thuộc cùng một thế giới, vậy thì cũng không cần phải cố cưỡng ép để tới cùng một thế giới làm gì. Thế chỉ khiến đôi bên khó xử.
Đỗ Tiểu Ngũ thở dài một tiếng, thuận tay cầm lấy khăn lông bị ném trên sofa đi thẳng vào phòng tắm.
Khúc nhạc đệm của Đỗ Tiểu Ngũ bên này Khúc Tiểu Tây và Túc Bạch không hề biết gì. Nếu như vẫn còn ở bên ngoài bọn cô có thể còn chú ý tầm mắt của người khác vài phần chứ ở nhà thì khác, chẳng phải chú ý nhiều như vậy làm gì. Tầng trên tầng dưới không nghe thấy bọn cô nói chuyện nên dĩ nhiên không phải vấn đề.
Túc Bạch: “Vàng em đào ở Bạch gia đã chuyển về.”
Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh: “Cùng Thẩm Hoài về?”
Túc Bạch gật đầu: “Đúng vậy, có điều anh ấy không biết. Đồ vật chuyển vào kho hàng ở ngoại ô. Chừng nào em đi xem, có muốn xử lý một chút?”
Khúc Tiểu Tây: “Ngày mai đi.”
Loại chuyện này nên làm sớm cho xong.
Túc Bạch: “Có thể.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười nói: “Có phải thấy em rất thiếu kiên nhẫn?”
Nói như vậy, Túc Bạch lại kiên định lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại, em là người anh thấy trầm ổn nhất, ai có trong tay nhiều vàng như vậy mà không muốn lập tức xem? Thế nhưng em lại hoàn toàn không có.”
Trừ bỏ lúc mở rương nghiệm chứng, những rương khác đến nay vẫn khóa.
Khúc Tiểu Tây: “Đây không phải không có thời gian phù hợp sao? Kỳ thật em cũng sốt ruột lắm đó.”
Cô kéo lấy cánh tay Túc Bạch, cả cơ thể cứ như treo lên trên người anh, cứ thế lắc lư qua lại. Người ngoài nhìn vào thấy thật không ổn. Thế nhưng người ngoài thì người ngoài, Túc Bạch trong lòng lại vui mừng đến mức khóe miệng cong lên cao cao, chỉ hận cô vĩnh viễn không buông tay.
Nào phải chỉ có một mình Đỗ Tiểu Ngũ nhìn lén, bà cụ nhà họ Trương cùng hai cháu gái cũng đứng bên cửa sổ nhòm, bà ta chửi một câu: “Đúng là hồ ly tinh!”
Ngay sau đó lại hận sắt không thành thép: “Tao nói bọn mày đấy, cả ngày ở cùng hồ ly tinh mà không học được chút gì sao?”
Hai người đều cụp mi rũ mắt, không dám nói gì.
Đừng nhìn Trương Ngọc Uyển hung dữ thế nào với em gái chứ cô ta lại không dám chọc giận bà bội mình.
“Mày đấy, hôm nay Thẩm tiên sinh ở đây mà mày cũng không tìm được cơ hội, mày nói xem mày còn ích lợi gì? Còn mày nữa, Ngọc Thục, sao mày cũng không ra sức một chút?”
Bà lão này một chút cũng không ngại cả hai cháu gái đều đi theo Thẩm Hoài, so sánh với việc được hưởng cuộc sống sang quý thì thể diện đáng mấy đồng?
Chẳng qua Trương Ngọc Thục xác thật không muốn, cô ả có tâm cơ, cũng có mục tiêu của mình. Cô ả nhẹ giọng: “Thật ra cháu nhìn trúng Lôi cảnh trưởng.”
Trương lão phu nhân sửng sốt, Trương Ngọc Thục: “…… Cháu cũng không thể tranh cướp với chị gái được. Hơn nữa Lôi cảnh trường cũng rất lợi hại, nếu cháu có thể gả cho anh ấy, kể cả có làm thiếp cháu cũng bằng lòng. Không chừng khi đó cháu còn có thể giúp đỡ nhà chúng ta. Thế đạo bây giờ không tốt, có thân phận như vậy càng bảo đảm cuộc sống sau này, bằng không dù tiêu hết tiền cũng không giữ được mạng.”
Đạo lý lớn lao như vậy được cô ả nói có vẻ vô cùng đứng đắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận