Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 173. Kết cục nhà họ Bạch

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Bạch thị cười lạnh: “Ngài cũng đừng để bọn tôi phải động thủ.”
Khúc thị kích động: “Tôi thực sự không biết, tôi thực sự không nhận được bức thư thứ nhất. Thật sự không có, tôi luôn ở nhà, mọi hành động của tôi hai người không phải đều rất rõ sao? Nếu như tôi có làm thì sao không giấu đi? Nói không chừng đã có kẻ nào cướp mất. Chắc giống với bức thư này, căn bản không đến tay tôi, vốn không có mà!”
Nói tới đây, Khúc thị đột nhiên kêu: “Xuân giang hoa nguyệt dạ! Hóa ra bức họa kia là xuân giang hoa nguyệt dạ. Tôi biết, tôi biết bức họa này!”
Bạch thị nhướng mày: “Hở?”
Hai người họ dĩ nhiên đã đọc thư, chính vì thế vừa rồi mới khó nén được kích động.
Khúc thị: “Tôi nhớ rõ nhiều năm về trước, có một lần tôi về nhà mẹ đẻ thấy sắc mặt chị dâu không đúng lắm mới biết anh trai tôi mua phải một bộ tranh giả. Anh trai tôi nhìn ra bức họa kia không đúng lắm nhưng vẫn mua. Chị dâu tôi thấy thế liền không vui, cảm thấy anh ấy lãng phí tiền. Lần kia cha mẹ tôi cũng không đứng về phía anh trai nên tôi mới ấn tượng sâu đậm. Tôi nhớ rõ, tôi nhớ rất rõ, bức họa kia gọi là Xuân giang hoa nguyệt dạ.”
Mụ mừng như điên: “Đúng đó, đúng đó, thật mà, chính là bức họa này!!!”
Bạch thị gấp không chờ nổi: “Tranh đâu?”
Khúc thị: “Tôi nhớ bức họa kia vẫn luôn đặt trong thư phòng anh trai tôi ở giới hội họa. Có rất nhiều người yêu tranh đều đặt tranh ở chỗ kia. Lúc ấy tôi đều đã thu về, vốn đặt trong thư phòng lão gia để trang trí. Sau này xảy ra chuyện kho báu, lão gia sợ bỏ lỡ bất cứ thông tin gì nên đã thu vào cất trong mật thất.”
Nói tới đây, mụ lập tức nhìn về phía Bạch lão gia.
Bạch lão gia không nghĩ tới đồ ngu xuẩn này nói nhanh như thế, gã ta oán hận trừng mắt nhìn Khúc thị một cái rồi nói: “Xác thực do anh thu vào cất đi. Tuy nhiên nếu không có khẩu quyết thì cũng chẳng có tác dụng.”
Gã ta lạnh buốt nhìn về phía Khúc thị.
Bạch thị lập tức hiểu rõ, cực kỳ thân thiết cầm tay Khúc thị, nói: “Chị dâu, chuyện này chắc phải nhờ chị giúp rồi.”
Cùng lúc ở mấy xã báo tại Phụng thiên lại lần nữa nhận được thư mật báo. Thư mật báo đến từ chủ nhân của kho báu. Hắn nói bản thân tin lầm người, khi bệnh nặng bị người ta bắt tới chỗ khác. Hiện tại tên kia đã biết được khẩu quyết của kho báu, lại liên hệ được với Bạch gia, hợp tác thành công. Tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn phải dùng hết toàn lực mới nhờ người giúp gửi thư, chỉ sợ đến khi các tòa soạn báo nhận được tin thì người đã không còn.
Hắn vốn không nghĩ nói bí mật này ra mà đem theo vào quan tài. Tuy nhiên giờ việc đã đến lúc này hắn không thể cho kẻ gian thực hiện được mưu đồ. Hắn nguyện ý công bố tên bức tranh. Kẻ có bức tranh mà không có khẩu quyết sẽ không lấy được kho báu, tin tưởng mọi người sẽ lấy được khẩu quyết để tìm ra người phản bội hắn.
Hắn muốn cho kẻ kia như chuột chạy qua đường, rõ ràng thấy một khoản tiền lớn trong gang tấc mà không chiếm được.
Chết coi như giải thoát nhưng hắn sẽ làm cho kẻ kia phải sống trong thống khổ.
Sống không được, chết không xong, cả một đời tồn tại dằn vặt.
Mặc kệ ở chỗ nào cũng không thể giấu 100%. Nhất là khi phong thư này ký tên vẫn bằng tiếng Anh càng khiến người ta chú ý. Nội dung phong thư cùng một ít thông tin cứ như vậy lưu truyền ra bên ngoài.
Bởi một khoản tiền tài trong truyền thuyết mà bao nhiêu người tâm tư nóng nảy.
Bạch gia lại lần nữa khách ghé thăm đầy nhà. Có điều lúc này không có ai cho bọn họ thể diện gì cả. Người ta không động đến Bạch gia bởi còn mong người Bạch gia có thể tìm ra bức họa kia. Nay bức họa đã ra ngoài ánh sáng dĩ nhiên bọn họ cũng chẳng cần giữ mặt mũi gì nữa.
Miệng nói "hi vọng quyên tặng" kỳ thật cùng với cướp đoạt chẳng có gì khác nhau.
Hơn nữa không phải chỉ có một người muốn nên Bạch gia nháy mắt như rơi vào trong tình trạng gió mưa bão táp. Chồng của Bạch thị ở Phụng Thiên có nhiều cách giải quyết nhưng lúc này cũng không giúp được gì. Dù sao một khoản tiền lớn trước mặt thì làm gì cũng không có sức thuyết phục.
Đừng nhìn Bạch gia là nhà có tiền, có thể diện mà lầm. Tới thời khắc mấu chốt có rắm cũng không dùng được. Người muốn xuống tay với nhà họ vô số kể.
Chỉ mất mấy ngày Bạch gia đã xu thế suy bại nhanh chóng.
Bạch lão gia còn nghĩ giữ được bức họa trong tay sẽ có cơ hội tái khởi. Giờ dù gã ta có giữ bức họa cũng có ích lợi gì đâu? Trong tay gã ta có bức họa chỉ khiến người ta nhìn chằm chằm vào Bạch gia. Hơn nữa ai còn không biết Khúc thị đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Những lời nói này dù thật hay giả thì mọi người đều nắm chắc cọng rơm này trong tay.
Đến nỗi việc kinh doanh của Bạch gia cũng nhanh chóng bị chia cắt, không ít nha hoàn trong nhà đã bị bán ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận