Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 212. Mua không nổi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Em cảm thấy bọn mình nên rèn luyện để có một cơ thể cường tráng, khỏe mạnh. Nếu chẳng may có chuyện gì bọn mình vẫn có thể đối phó được mà không đến mức luống cuống chỉ có thể dựa vào trí tuệ để thắng hiểm. Rèn luyện tốt chúng ta chưa nói đến việc thắng bằng vũ lực nhưng ít nhất vẫn chạy trốn được.”
Lời này quả thực không sai.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc trước nay đều rất nghe lời cô, cô giải thích như vậy, hai người liền đồng ý.
Khúc Tiểu Tây hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: “Như vậy thì từ ngày mai sẽ bắt đầu, bọn mình mỗi ngày buổi sáng chạy 40 phút, thế nào?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cũng không biết 40 phút là bao lâu, chỉ là đáp “được” vô cùng có khí thế.
Khúc Tiểu Tây: “Ơ, nhưng bọn mình không có đồ thể dục.”
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “???”
Khúc Tiểu Tây: “Không sao, buổi chiều bọn mình đi mua quần áo.”
Cô nhìn ống quần của Tiểu Đông và Tiểu Bắc, giờ họ đang mặc bộ đồ mua năm trước khi mới đến Thượng Hải, xem ra đều đã ngắn rồi. Có thể thấy được một năm này bọn cô đều cao lên kha khá.
Khúc Tiểu Tây: “Vừa lúc thả ống quần hai người xuống thêm một đoạn.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều gật đầu đồng ý.
Thời kỳ này vẫn có đồ thể dục đứng đắn nghiêm chỉnh.
Sau khi ba anh em đi dạo phố liền mua 3 bộ quần áo, Khúc Tiểu Tây còn mua thêm 3 đôi giày thể thao.
Giày thể thao giá không rẻ, lúc mua Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều nhe răng rỉ máu, xót tiền quá.
Khúc Tiểu Tây: “Mua một lần có thể dùng rất lâu. Hơn nữa đồ mà giới quý tộc sử dụng sẽ đốc thúc bọn mình rèn luyện cố gắng hơn, mỗi ngày đều không ngừng nghỉ.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều nhanh nhẹn gật đầu, sướng cực kỳ.
Ba anh em cầm theo túi đi dạo phố, di chuyển loanh quanh rồi tới quầy bán đồng hồ. Đây đều là những món nhập khẩu cực kỳ sang quý mà ít người mua được. Thời đại này không giống như nhiều năm sau, Lúc mà người ta kể cả có mua được hay không vẫn cứ tự tin đi dạo khắp nơi.
Giờ đã khác.
Rất nhiều người mua không nổi sẽ không vào.
Phàm là người bước vào đều có sức mua nhất định.
Cho nên bên này có rất ít khách. Ba người Khúc Tiểu Tây bước vào, dù tuổi không lớn vẫn nhận được chiêu đãi rất tốt.
Anh trai bán hàng chủ động tiếp đón: “Tiên sinh, tiểu thư, chào buổi chiều.”
Khúc Tiểu Tây nhìn quầy bán đầy đồ tinh phẩm, kệ thủy tinh bày trật tự rõ ràng. Khúc Tiểu Tây nhìn thoáng qua đã thấy có rất nhiều đồng hồ được trưng bày trong đó. thậm chí còn có một số thương hiệu mà hiện đại thường thấy. Xa hoa một chút có Rolex nổi tiếng thế giới, hơi kém một chú có Longines, đều là những thương hiệu nổi tiếng thế giới, giá cả cũng được ghi chú rõ ràng.
“Cái đồng hồ này……”
Khúc Tiểu Tây chỉ về phía một chiếc đồng hồ nữ Rolex trong đó, hỏi “Tôi có thể đeo thử chút sao?”
Anh trai bán hàng lập tức đáp: “Có thể, tiểu thư.”
Hắn đeo bao tay trắng tinh xảo cực kỳ cẩn thận, dĩ nhiên phải cẩn thận rồi, một chiếc đồng hồ đã 12 nghìn đồng. Không nói chứ những chiếc đồng hồ ở đây đều có thể mua được một phòng ở nhỏ.
Đúng vậy, một đống phòng ở.
Đem một đống phòng đeo trên tay, nếu như không phải người bình thường, ai dáng làm?
“Đây là chiếc đồng hồ tượng trưng cho thân phận lao động cao cấp, ngày nhìn mặt trong của đồng hồ đây, tất cả đều được khảm kim cương thật. Những món như vậy dù dùng nhiều năm cũng không hỏng, Không lỗi thời. Hơn nữa đồ tốt, giữ gìn cẩn thận còn có thể làm vật gia truyền, mua một chút cũng không có hại.”
Chiếc đồng hồ “vàng” cực kỳ xa hoa này vừa lúc hợp mắt Khúc Tiểu Tây.
Có đôi khi mua đồ không cần quá ý giá cao hay thấp, miễn hợp mắt là được. Khúc Tiểu Tây thấy chiếc đồng hồ này hợp mắt cô.
Chỗ nào cũng tốt, chỉ có giá không tốt.
Quá đắt!
Khúc Tiểu Tây tính toán một vòng, trong tay cô chỉ có 8.000 đồng. Nếu muốn sống một cuộc sống bình thường dĩ nhiên từng ấy tiền đủ để trải qua mỗi ngày thật tốt. Tuy nhiên nếu muốn mua đồ xa xỉ thì lại không được.
Khúc Tiểu Tây đeo đồng hồ “vàng” lên, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều kiên định cho rằng cực kỳ đẹp.
Chẳng qua Khúc Tiểu Tây đeo thử một chút rồi vẫn tháo xuống.
“Cảm ơn. Chúng tôi lần sau ghé lại.”
Đắt như vậy, muốn cũng mua không nổi.
Anh trai bán hàng cũng không khó xử, mỉm cười: “Không sao, nếu tiểu thư thích có thể lại đến xem lần nữa.”
Quầy hàng tinh phẩm của bọn hắn một năm cũng không bán đi được mấy món. Rất nhiều người ghé qua tám lần, mười lần rồi lặp đi lặp lại đeo thử mới hạ quyết tâm mua. Vị tiểu thư này mới tới lần đầu, hắn đoán được cô chắc sẽ không mua ngay.
Nhưng hôm nay không mua không có nghĩa ngày mai không mua.
“Tiểu thư nếu có hứng thú, hoan nghênh về sau lại ghé thăm.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Được.”
Anh trai bán hàng cầm đồng hồ thật cẩn thận nhận rồi cất đi, mỉm cười hỏi nói: “Không biết tiểu thư xưng hô như thế nào?”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, nói: “Kẻ hèn họ Cao.”
“Cao tiểu thư, Cao thiếu gia, tạm biệt, hoan nghênh lần sau ghé thăm.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười gật đầu.
Ba người bọn cô cùng ra cửa, Tiểu Đông nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Em à, đẹp.”
Tiểu Bắc cũng dùng sức gật đầu.
Ánh vàng rực rỡ, thật đẹp mắt.
Bé con lầu bầu kể: “Em nghe chị chủ nhà nói với bà Bàng là mua đồng hồ nhập khẩu đắt giá như vậy không có hại. Thứ này còn có thể đảm bảo giá trị tiền gửi. Bây giờ tiền giấy không thể khiến người ta yên tâm được, không biết khi nào có thể bị giảm giá trị, không bằng em đi mua đồng hồ, vừa có thể diện vừa thực dụng lại đẹp. Khi nào có việc gấp có thể lấy ra em đi cầm đồ là đổi được một khoản tiền mặt khá lớn. Cái này so với trang sức còn tiện hơn.”
Bé học cách nói chuyện của Lam tiểu thư gần như giống hệt.
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, nói: “Chị biết, nhưng đắt quá!” Cô mỉm cười: “Về sau có tiền, bọn mình lại mua! Bọn mình đều mua, mỗi người một cái!”
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua quầy hàng, không chút tiếc nuối.
Mua không nổi, quá bình thường mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận