Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 475. Mời chị đúng là có tác dụng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Em chính thức giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là bạn trai mới nhậm chức của em Túc Bạch.”
Túc Bạch lập tức: “Tôi đây cũng giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái mới nhậm chức kiêm đối tượng kết hôn tương lai của tôi.”
Lam tiểu thư cùng những người liên can: “…… À.”
Mọi người ngoài có ý tốt ra còn bỗng có cảm giác - quả nhiên là thế.
Hai người này cuối cùng vẫn ở bên nhau.
Bởi vì bọn cô bên nhau mà hai chị em nhà họ Trương ngoài ý muốn vô cùng. Ai bảo hai người này yêu đương cũng nói lên rằng Khúc Tiểu Tây sẽ không cùng hai người tranh đoạt nữa. Trương Ngọc Uyển nhất định muốn nắm Thẩm Hoài trong tay nên đối với Khúc Tiểu Tây lộ ra gương mặt tươi cười nhiều hơn vài phần.
Chẳng qua Khúc Tiểu Tây cũng không thèm để ý đến những chuyện đó, tình cảm hàng xóm với nhau, bọn cô không quá mức nhiệt tình cũng không đến nỗi trở mặt là được.
Hôm sau đoàn người Khúc Tiểu Tây cùng nhau đi ngoại ô. Vì mấy bạn nhỏ đều muốn đi cả nên xe Túc Bạch khẳng định không đủ chỗ. Cuối cùng chỉ có thể lấy luôn cả xe của Thẩm Hoài ra, bởi vì nhiều hơn một chiếc xe nên Khúc Tiểu Tây lên tầng trên tìm Lam tiểu thư và mẹ Hứa mời hai người cùng đi.
Hai người đối với việc có thể cùng đi chơi cũng rất vui vẻ. Dù không muốn làm bóng đèn nhưng nghĩ sau này có thể quản thúc đám nhỏ đừng gây chuyện, hai người cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ thế đi cùng luôn.
Tiểu Tây công đạo: “Tiểu Đông, mấy người bọn anh thay phiên nhau lái xe coi như luyện tập luôn, cũng nhất định phải chú ý đến an toàn. Tiểu Nha, em cũng đi luôn với bọn chị.”
Tiểu Nha kiên định: “Em muốn đi cùng với mấy anh ấy cơ.”
Mới năm người, vẫn ngồi được.
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cũng được, mấy đứa qua ngồi với nhau đi.” Cô nói: “Lam tiểu thư, mẹ Hứa, hai người đi cùng bọn em đi.”
Bởi vì du lịch, hai người mang theo túi lớn túi nhỏ, cực kỳ có tư thế đi chơi xuân.
Lam tiểu thư có chút không yên tâm hỏi: “Mấy đứa bé lái xe, có được không?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Không thành vấn đề, đều là học trò của em cả, đương nhiên em biết mấy đứa đều được. Lại nói, chúng ta cũng chỉ ra ngoài đi chơi nên không phải vội làm gì, từ từ đi thôi.”
Lam tiểu thư: “Vậy được.”
Mẹ Hứa đối với Khúc Tiểu Tây có một loại cuồng tin khó hiểu. Ngay từ khi mới quen biết với Khúc Tiểu Tây, dì đã vô cùng tín nhiệm, ở trong mắt dì, Khúc Tiểu Tây không gì không làm được. Lời cô bé nói chắc chắn không sai.
Mẹ Hứa kiên định: “Tiểu thư, cháu cứ yên tâm đi, cháu không tin tưởng khả năng của mấy đứa nhỏ mà lại không tin vào phán đoán của Tiểu Cao sao? Cô bé lợi hại lắm, cô bé nói được tức là được. Chúng ta không cần phải lo đâu.”
Khúc Tiểu Tây cười cong đôi mắt nói: “Dì quá đề cao cháu rồi.”
Túc Bạch: “Mẹ Hứa nói không sai.”
Mẹ Hứa: “Cháu xem!”
Mẹ Hứa rất có một loại cảm giác “Thưởng thức lẫn nhau, ý kiến anh hùng giống nhau.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Chẳng qua Khúc Tiểu Tây đoán cũng không sai. Mấy đứa nhỏ lái xe không nhanh nhưng rất ổn định, dọc đường đi có dừng xe vài lần để đổi người coi như luyện tập. Trên đường đi Khúc Tiểu Tây cũng đổi vị trí với Túc Bạch để lái xe một lúc.
Mắt thấy tới sắp vùng ngoại ô rồi, bọn cô chọn chỗ bờ đê nơi nước sông róc rách.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta thả diều rồi bắt cá đi.”
Túc Bạch: “Được.” Anh cười tủm tỉm nhìn Khúc Tiểu Tây nói: “Em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Lam tiểu thư giữ chặt các bạn nhỏ: “Mấy đứa đi cùng mẹ qua bên kia chơi, bên này để lại cho họ.”
Lam tiểu thư ái muội chớp mắt: “Không quấy rầy hai người ha.”
Chị trêu chọc, Khúc Tiểu Tây một chút cũng không e lệ, cười khanh khách: “Này thì đúng rồi!”
Cô làm bộ nghiêm túc: “Mời chị đúng là có tác dụng, phải thế chứ.”
Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây cùng nhau thả diều, bọn cô thả một con diều có hình diều hâu do Tiểu Đông vẽ, trông vô cùng giống.
Mỗi tội không biết do hai người Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây thả diều kém hay do trước đó làm nhiều quá nặng mà dùng cách nào cũng không thể bay lên cao được. Nếu so sánh với con diều hình bươm bướm lớn của Tiểu Đông và Tiểu Bắc thì quả thực như trên trời với dưới đất.
Mấy thiếu niên thấy mình thành công cho diều bay cao phát ra tiếng hô hoan hỉ, có vẻ vô cùng phấn khởi.
Túc Bạch nhấp môi, cực kỳ nghiêm túc từ từ thả diều. Khúc Tiểu Tây lại chẳng thấy sao cả, cô tìm một tảng đá lớn bằng phẳng rồi ngồi xuống, hò hét: “Cố lên, cố lên!”
Túc Bạch quay đầu lại nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô, gật đầu: “Ừ, anh cố gắng!”
Khúc Tiểu Tây không nhịn được, cười càng thêm rạng rỡ, cô nói: “Anh thật đúng là……”
Túc Bạch: “Tiểu Tây, em xem, anh thả cao hơn rồi này.”
Tuy rằng vẫn kém hơn so với bươm bướm lớn của bọn nhỏ nhưng so vừa rồi cũng cao không ít: “Thế nào, lợi hại chứ?”
Khúc Tiểu Tây vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi: “Anh giỏi, siêu giỏi đó.”
Túc Bạch duỗi tay chọc chọc cô: “Em khen lấy lệ quá.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười né tránh nhưng Túc Bạch lại rất có tinh thần. Anh không chuyên tâm thả diều mà duỗi tay quay sang tóm lấy Khúc Tiểu Tây. Chẳng bao lâu hai người đã chơi đùa với nhau. Túc Bạch một tay cầm diều một tay tóm Khúc Tiểu Tây, không biết vô tình hay cố ý mà vẫn luôn không bắt được cô.
Khúc Tiểu Tây phấn khởi không chịu nổi: “Anh thả cũng quá rõ đấy?”
Túc Bạch: “Anh vui, không được à?”
Khúc Tiểu Tây: “Được chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận