Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 98. Liếm cẩu

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây thật sự thích ăn loại bánh có nhân này. Bánh có nhân lớn cỡ bàn tay. Cô ăn được khoảng ba cái. À, còn uống một chén cháo nữa! Ăn căng cả bụng, cô phải dựa vào ghế tiêu thực chút đã.
Lê quản lý: “Vừa lúc tôi qua đây, tôi sẽ giúp các cháu làm cơm chiều. Mấy đứa buổi tối muốn ăn cái gì?”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần!”
Lê quản lý lập tức nghiêm túc: “Cần, đây là cần thiết!”
Gã lại nhìn về phía Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, nói: “Nếu không, ba người chúng ta cùng đi chợ bán thức ăn? Mấy đứa thích ăn cái gì, chú đây sẽ làm cho mấy đứa món đó.”
Động tác hai bé trai nhất trí nhìn về phía Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây biết họ muốn đi, gật đầu: “Mấy người đi thôi.”
Chân cô đá đá Tiểu Bắc đứng gần nhất, nói: “Em đi lấy túi đựng tiền lẻ đi.”
Nhóc bánh bao Tiểu Bắc giọng mềm như bông: “Vâng ạ.”
Lê quản lý lập tức: “Cô Cao, trẻ con không cần mang tiền đâu. Chỗ chú có tiền mà. Sao chú lại không biết xấu hổ để với nhóc trả tiền chứ? Có thể vì cháu thể hiện chút tâm ý này, trong lòng chú đây rất vui sướng. Cháu để cho chú biểu hiện một chút đi! Cháu không cho chú biểu hiện, lòng chú luôn thấy thấp thỏm bất an.”
Khúc Tiểu Tây thật là dở khóc dở cười. Cô nói: “Cháu cũng không phải không kiếm ra tiền mà.”
Lê quản lý: “Cháu kiếm ra tiền là chuyện của cháu. Trình độ như cháu có làm việc khác cũng có thể kiếm ra tiền. Nhưng cháu chỉ cần chỉ dẫn một chút cho chú đã khiến chú được lợi không ít rồi. Chú được lợi từ chỗ cháu nhiều như vậy thì làm chút việc nhỏ hỗ trợ là điều đương nhiên. Cháu nếu không cho chú làm việc, không cho chú biểu hiện một chút, chú còn lo lắng đấy. Thôi, coi như cháu để chú yên tâm chút, cháu xem có được không?”
Khúc Tiểu Tây bật cười nói: “Vậy được rồi.”
Lê quản lý: “Đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lập tức: “Được!”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Hai người vẫn còn túi tiền lẻ đi, có gì thích thì mua.”
Lê quản lý dẫn hai nhóc cùng ra cửa, vừa lúc gặp được bà Bàng đối diện. Lê quản lý lập tức chào hỏi: “Ai u, bà Bàng, đi, đi, đi, cùng nhau mua đồ ăn đi!”
Bà Bàng: “……” Bà Bàng miễn cưỡng lộ ra gương mặt tươi cười nói: “Ông lại tới nữa à?”
Bà Bàng thích hóng hớt đấy nhưng cũng không chịu không nổi tên vua nịnh nọt - Lê quản lý cái này.
Lê quản lý: “Không phải sao? Công việc bọn tôi không phải vậy đâu, cứ khi nào có phim mới lại vội đến vắt chân lên cổ ấy. Lần này ít nhiều nhờ có cô Cao hỗ trợ làm tôi thở phào nhẹ nhõm. Bà nói trên đời này sao lại có người tài hoa đến vậy cơ chứ?”
Lê quản lý: “Đi, chúng ta gọi cả mẹ Hứa! Cùng đi luôn!”
Bà Bàng: “Tôi còn chưa vội mua đồ ……”
“Sao lại không vội được? Cùng nhau đi, đi, chúng ta đi cùng cho vui.”
Tiếng bọn họ nói chuyện chậm rãi biến mất.
Khúc Tiểu Tây lúc này đã ngồi ở án thư, nghiêm túc múa bút thành văn.
Lê quản lý bên này kết toán, tiền thu vào luôn rất hào phóng. Cho nên Khúc Tiểu Tây cũng không trì hoãn, có ai chê tiền nhiều đâu?
Muốn khích lệ Đào Mạn Xuân hả? Dù không xem báo hôm nay Khúc Tiểu Tây đại khái cũng biết, nếu kỹ thuật diễn và phim không thể khen thì chắc chắn đều hướng về diện mạo của Đào Mạn Xuân. Nếu mọi người đều khen như vậy, cô sẽ phải đi con đường khác.
Nếu không làm sao cạnh tranh được, sao được coi là sáng ý?
Vì thế, Khúc Tiểu Tây mở đầu đã bôi đen, lấy “Bĩu môi - trừng mắt - gào khan” làm chủ đề, lưu loát viết một bài. Dĩ nhiên đến cuối cùng vẫn “Không thể không” thừa nhận Đào Mạn Xuân dù cho kỹ thuật diễn ngàn vạn không được nhưng diện mạo lại không thể bắt bẻ.
Cô cũng không dùng từ ngữ hoa lệ gì, thậm chí nội dung khích lệ đều rất ít, nhưng cố tình, trước sau tương phản.
Ngược lại càng làm nổi bật cái “Đẹp” rất nhiều, rất rất nhiều.
Bản thảo tiếp theo, cô nghĩ nghĩ rồi lấy thân phận một liếm cẩu lưu loát viết một bài ca ngợi chân chính. Mọi người đều khen ngợi nên dĩ nhiên cô cũng có thể hạ tư thái xuống thấp nhất, tương tự như nịnh hót vậy. Có người nịnh hót trong mờ mịt, có người có thể khiến người ta phải nhớ kỹ.
*Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Tình huống tương tự, mọi người ấn tượng khắc sâu hơn với Lê quản lý còn không phải bởi vì gã nịnh nọt không chút che giấu, đột phá giới hạn cuối cùng.
Áng văn này của Khúc Tiểu Tây vừa lúc nhằm mục đích như thế, nào là ở cửa rạp chiếu phim ngẫu nhiên gặp được Đào Mạn Xuân, tinh tế miêu tả vẻ đẹp cô ta như nào, rồi hắn không vào xem phim nhưng sau khi gặp qua Đào Mạn Xuân người thật đã đắm chìm trong vẻ đẹp đó, không cách nào tự kiềm chế như nào, như nào.
Viết xong mấy bản thảo được yêu cầu thêm, Khúc Tiểu Tây nhịn không được muốn cười.
Nếu cô không xuyên qua mà viết là như vậy chắc sẽ bị đám võng hữu* mắng chết - Mi có dám giả dối thêm nữa không?
*Võng hữu: bạn bè trên mạng
Nhưng ở thời hiện tại khi tin tức chưa phát triển, người ta lại chưa từng thấy qua kịch bản viết như vậy thì sẽ rất hữu dụng.
Thời đại khác nhau nên Khúc Tiểu Tây vui sướng thu hoạch lợi ích từ người đi trước. Tinh thần cô tỉnh táo nên rất nhanh cũng viết xong hai bài bình luận phim, dĩ nhiên không giống với bài đầu tiên đăng trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận