Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 78. Phùng má giả làm người mập

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lúc trước ba người cùng nhau chạy trốn nên giấu cũng không giấy được. Lại nói khi đó cũng không muốn giấu làm gì. Lúc ấy trên người có cái gì không có cái gì đều dễ thấy. Mấy thứ này còn có thể tạo cảm giác an toàn cho họ.
Thời điểm cần nói Khúc Tiểu Tây sẽ nói.
Thời điểm chưa cần thiết, cô cũng không lắm miệng làm họ phải lo lắng.
Cô cười khanh khách nói: “Trước đó thì lo lắng bọn mình tiêu tiền thử đồ ăn ngon tốn kém. Giờ thấy vì viết bản thảo lại vui sướng? Kỳ thật đồ ăn cùng bản thảo cũng không liên quan đâu nhé. Kể cả không viết bản thảo thì sao bọn mình không được hưởng thụ, đúng hay không? Chỉ cần ăn ngon đã rất đáng giá rồi.”
Tiểu Bắc: “Ừ ừ ừ, chị nói đúng.”
Tiểu Đông: “Ừ ừ ừ, em nói đúng.”
Khúc Tiểu Tây không ngờ cơ hội đem trang sức đổi hết thành vàng thỏi tới nhanh như vậy.
Hơn nữa, còn nhờ nhóc con Tiểu Bắc nhà bọn cô phát hiện.
Đừng nhìn Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc là hai anh em lại luôn đi cùng nhau, lời của Tiểu Đông không được như Tiểu Bắc. Tiểu Bắc thích nói chuyện hơn nhiều, lầu trên lầu dưới, các nhà đều quen nhóc. Thời gian Tiểu Đông ở nhà so ra nhiều hơn.
Nhóc bánh bao Tiểu Bắc lại khác, bước chân ngắn nhỏ đi khắp lầu trên lầu dưới, cùng từng nhà đều có qua lại.
Không nói người khác, nói bà Bàng cách vách – vị có lòng hiếu kỳ cực lớn kia, vị có thể cả ngày theo dõi, nghe trộm người khác. Tiểu Bắc vẫn có thể qua lại tốt. Có thể thấy được công lực “thâm hậu” của nhóc.
Lảm nhảm với người khác chuyện linh tinh thì được. Chuyện nhà mình nhóc quyết không để lộ một câu. Khúc Tiểu Tây quan sát vài lần phát hiện Tiểu Bắc xác thật không nói chuyện nhà mình, có thể thấy được là đứa bé lanh lợi.
Kỳ thực Khúc Tiểu Tây không nghĩ lại, Tiểu Bắc không nói, không phải nhóc cơ linh có tâm kế, mà đơn giản muốn phải trở về cuộc sống luôn cẩn thận từng tí trước đây.
Bọn cô một đường chạy trốn, Khúc Tiểu Tây dọc theo đường đi đều giảng cho hai người mỗi một sự kiện, mỗi một chuyện nhỏ đều có tác dụng riêng. Nghe nhiều, nỗ lực nhiều như vậy, bọn cô mới thoát ra được.
Tính toán nhiều như vậy, bọn cô mới có thể thuận lợi chạy trốn.
Giờ cuộc sống của bọn cô so với khi ở Bạch gia tốt hơn rất nhiều rất nhiều.
Bọn cô không bao giờ muốn trải qua cuộc sống như vậy một lần nữa. Cho nên kể cả trẻ nhỏ cũng hiểu sâu trong tâm khảm cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không thể nói thêm cái gì.
Vì nguyên nhân này mà nhóc lảm nhảm tuy như người nhớn hóng chuyện khắp nơi cũng không ảnh hưởng gì.
Không chỉ không có hại mà còn biết thật nhiều trong khu nhà ở nữa.
Dù sao chẳng ai phòng bị một nhóc bánh bao mới 6 tuổi cả. Lại còn là nhóc lảm nhảm thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu lại đơn thuần.
Chính nhờ vậy Tiểu Bắc hóng được không ít bí mật từ người khác.
Chạng vạng nhóc đi ra ngoài tản bộ, lúc trở về thần thần bí bí cùng Khúc Tiểu Tây nói: “Chị ơi, trang sức nhà ta bán được chưa?” Cậu nhớ rõ chị nói muốn đem trang sức của bà ngoại sói bán hết đi đổi thành tiền.
Khúc Tiểu Tây nghe cậu hỏi, không gạt: “Bán một ít, còn phần lớn đều chưa bán được. Như thế nào?”
Nếu Tiểu Bắc không hỏi, cô tự nhiên không nói nhưng nhóc đã hỏi thì Khúc Tiểu Tây dĩ nhiên cũng trả lời.
Đây không phải đồ riêng mà của chung ba người bọn cô.
Tiểu Bắc lại chui vào ngực Khúc Tiểu Tây cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, em nghe lén thấy bà Bàng cùng mẹ Hứa thì thầm với nhau. Họ nói nhà Vương tiên sinh, Vương phu nhân lầu hai phùng má giả làm người mập, rõ ràng không có tiền còn muốn thể diện. Thật ra đều trộm bán của hồi môn của dì Vương.”
*Phùng má giả làm người mập: Nghèo còn giả vờ giàu có, nghĩa bóng là sĩ diện.
Khúc Tiểu Tây nhướng mày.
Miệng nhỏ của Tiểu Bắc không ngừng: “Bọn họ nhắc tới một cửa hàng tráng lệ, nói dì Vương đi chỗ kia bán.”
Nhóc lại nói: “Bọn họ còn nói, dì Vương dù ngốc không tự biết nhưng cũng coi như có chút đầu óc, biết đổi thành vàng thỏi.”
Khúc Tiểu Tây: “Cửa hàng tráng lệ?”
Chỗ này Khúc Tiểu Tây mơ hồ ở nơi nào đó nghe qua thì phải. Thế nhưng cảm giác quen thuộc chỉ chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh không nhớ ra nổi nữa.
Cô nhẹ giọng: “Vậy em còn nghe được cái khác không?”
Tiểu Bắc nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Có, còn có, bọn họ nói Vương tiên sinh, người kia thích phùng má giả làm người mập như vậy lại là tay tiêu tiền ác. Tiền tiêu xong hắn ta chắc chắn còn muốn đi bán đồ nữa, có đổi thành vàng thỏi cũng vô dụng.”
Nói tới đây, Tiểu Bắc lập tức chống nạnh, nâng cao giọng học bà Bàng: “Cái đồ hám lợi kia không nhìn xem bản thân có giá trị con người gì chứ? Còn mua thuốc lá nhập khẩu nữa! Nói cái gì mà hàng trong nước sản xuất không thể tốt như vậy. Tôi nhổ vào!”
Lại tiếp tục học giọng mẹ Hứa tiếp tục nói: “Thật sự thối um lên rồi, tiền tiêu còn không phải rất nhanh à? Tôi xem chỉ mười ngày nửa tháng bọn họ lại phải bán đồ! Cũng không biết bọn họ còn bao nhiêu có thể bán. Ai dà!”
Tiểu Bắc hỏi: “Chị ơi, em nói mấy cái đó có ích không? Bọn mình có cần đi hỏi dì Vương xem bán thế nào không?”
Khúc Tiểu Tây như có như không bật cười, xoa nhẹ đầu em trai, nói: “Đứa ngốc, chúng ta sao có thể đi hỏi bọn họ? Ai tin được ai chứ? Nhà chúng ta yếu như vậy, chị phải thật cẩn thận.”
Tiểu Bắc vừa nghe lập tức cẩn thận hơn, nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Vậy không tìm bọn họ hỏi.”
Khúc Tiểu Tây: “Chẳng qua thông tin này rất hữu dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận