Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 197. Đến gần với chân tướng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Có lẽ…… Hắn lập tức đứng lên, nắm chặt nắm tay.
Có lẽ, Thường Hoan Hỉ, có lẽ cô thông qua phương thức riêng để chỉ điểm cho hắn?
Rất có khả năng đó!
Người tốt như cô sao có thể nói nặng lời như vậy? Chắc chắn có nguyên nhân khác. Nói không chừng cô muốn thông qua phê bình để giáo dục hắn khiến hắn hiểu rõ, kể cả người ta có chiều chuộng, nịnh nọt hắn đến đâu cũng không nhất định đều thích hắn.
Thông qua phương thức như vậy, nhắc nhở hắn.
Đúng, đúng, nhất định là như thế.
Hắn nói mà, tiểu nữ thần sao có thể lạnh nhạt như vậy?
Tuyệt đối không có khả năng!
Mọi việc đều có nguyên nhân, cô nhất định là vì thế.
A a a, hắn nói mà, tiểu nữ thần là người tốt, cực kỳ tốt, sao có thể ghét bỏ hắn được? Chỉ có những người tâm địa xấu xa mới không thích hắn. Nữ thần của hắn sẽ không như vậy.
Vu Mãnh lập tức lên tinh thần, cảm thấy mình còn có thể chiến đấu thêm một trăm năm.
Đúng vậy, hắn có thể!
Chính là… tiểu nữ thần vì sao muốn chỉ điểm hắn?
Vì sao không nói thẳng?
Vu Mãnh cảm thấy có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ đây là thói quen của người làm công tác văn hoá? Nói chuyện thích cong quẹo 180 vòng? Đúng, có khả năng! Rất có khả năng!
Hơn nữa có cái gì so với cái này khiến ký ức người ta khắc sâu hơn nữa?
Vu Mãnh cắn nắm tay: “A a a, thật là người tốt.”
Khúc Tiểu Tây tự nhiên bị phát thẻ người tốt giờ đang ngáp một cái. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thời tiết dạo gần đây ấm hơn nhiều, mấy miếng plastic ngoài phòng khách đã bị cô xé xuống nên tiện thỉnh thoảng mở cửa thông gió.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, lập tức thấy Vu Mãnh lén lén lút lút loanh quanh lại gần.
Nói “lén len lút lút” đúng là làm nhục bốn chữ này.
Hắn nhìn có vẻ không giống như người tốt, ngõ trái ngó phải, xem lên xem xuống, trên mặt còn kèm theo biểu tình cảm động khó lòng giải thích.
Chính xác mà nói thì tên này nhìn thế nào cũng không ra một người bình thường.
Đương nhiên bây giờ cũng chưa thể nói hắn là người bình thường được. người bình thường mà bị người ta nói như vậy không nổi giận đùng đùng rời, thề vĩnh viễn không quay lại đi mới lạ. Rồi sau đó còn vạch mặt không làm bạn bè nữa mới đúng chứ nhỉ? Vị trước mặt này, kể cả đang ở lầu 3 cũng có thể nhận ra biểu cảm của hắn.
Hắn lúc này lúc thì vui mừng, lúc lại cảm động, khi thì nghi ngờ, khi lại buồn bã héo hon, biểu cảm thay đổi cực kỳ nhanh.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Vừa rồi cô khó nghe nói nên kích thích hắn thành như vậy? Khúc Tiểu Tây có chút chột dạ, tự bảo: Đừng khiến con nhà người ta kích thích tới choáng váng.
Vu Mãnh đã thấy Khúc Tiểu Tây đứng ở cửa sổ. Hắn lập tức kích động hẳn lên, đúng, đúng, mọi người nhìn đi, chắc chắn cô không phải giống như lời nói không dễ nghe kia mà muốn chỉ điểm cho hắn. Nếu không sao lại quan tâm hắn như thế? Còn nhìn lén hắn nữa?
Vu Mãnh hướng về phía cửa sổ dùng sức múa may.
Khúc Tiểu Tây: “???” Hắn vui mừng cái gì thế?
Trong nháy mắt, Khúc Tiểu Tây dường như thấy thế giới này thay đổi quá nhanh, tính cách mỗi người khó lòng nói hết. Như vị này, không hiểu sao lúc thì vui, lúc lại cảm động, chẳng hiểu hắn nghĩ gì trong đầu?
Vu Mãnh liên tục múa may cánh tay, Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ, không tỏ vẻ gì, trực tiếp ngồi xuống.
Vu Mãnh: “!!!”
Hắn bắt đầu tự bổ não. Chắc chắn cô đang ngượng ngùng, con gái mà, có kiên cường đến đâu thì cũng phải có lúc xấu hổ. Huống hồ tuổi của cô vẫn còn nhỏ.
Vu Mãnh cảm thấy mình càng ngày càng đến gần hơn với chân tướng.
Hắn đúng là thiên tài.
Đã là thiên tài, hắn nghĩ không nên trong lúc người ta ngượng ngùng đến cửa cảm ơn. Như thế chẳng phải khiến cô càng thêm ngượng ngùng sao? Hắn cũng không phải kể không có mắt nhìn, nhìn nhiều học nhiều nên cũng hiểu đôi chút.
Nhanh như chớp, Vu Mãnh đã có quyết định.
Hắn quay người lại, sải bước rời đi.
Nội tâm Vu Mãnh biến chuyển phong phú thế nào Khúc Tiểu Tây không biết. Cô chỉ biết hôm nay báo bán chạy nên chắc chắn Trần biên tập lại sắp đến giục bản thảo. Tốt nhất nên viết thêm một chút mới có cảm giác an toàn.
Khúc Tiểu Tây liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vu Mãnh đã không còn ở đó nữa.
Khúc Tiểu Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cúi đầu chuẩn bị viết tiếp, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Chiều nay có phải có buổi học không?”
Tiểu Bắc gật đầu: “Đúng ạ.”
Trước đây khi Tiểu Bảo ăn cơm ở nhà cô thì coi như mọi người huề nhau, không phải trả học phí, cũng coi như miễn tiền cơm. Giờ chuyện ăn cơm này đã dừng lại, Khúc Tiểu Tây thấy nếu không trả tiền, chỉ sợ không ổn lắm.
Hơn nữa bộ dạng Túc Bạch hình như rất thiếu tiền.
Khúc Tiểu Tây vẫn luôn tò mò về Túc Bạch nhưng mỗi người đều có điểm mấu chốt, chắc chắn anh cũng như vậy. Vậy nên dù tò mò cô cũng không hỏi thêm.
Giống như khi Lam tiểu thư rõ ràng nghe được cô họ Khúc nhưng chưa bao giờ hỏi thăm một câu, mỗi ngày vẫn gọi cô là Tiểu Cao.
Đây là cách thể hiện sự hiểu chuyện của người trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận