Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 60. Vua nịnh nọt

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Yên ổn rồi em cũng nên giúp hai người tìm một giáo viên gia đình thôi.”
Bánh bao nhỏ Tiểu Bắc nghiêm trang: “Bọn mình phải tìm một người đáng tin bằng không sẽ lại dẫn sói vào nhà.”
Khúc Tiểu Tây không nhịn được phụt một tiếng bật cười: “Em còn hiểu nhiều đấy nhỉ?”
Thân thể nho nhỏ của Tiểu Bắc lâp tức đứng thẳng ưỡn ngực: “Em siêu thông minh đấy, em sẽ mau mau lớn lên rồi bảo vệ anh chị.”
Khúc Tiểu Tây duỗi tay xoa nhẹ đầu tóc lông xù xù của bé một chút, nhóc con tươi cười, ngọc tuyết đáng yêu.
Tiểu Đông lôi kéo góc áo Khúc Tiểu Tây, nhỏ giọng: “Anh cũng thế.”
Tiểu Tây gật đầu thật mạnh: “Ừ!” Một tiếng.
Lúc này mới đổi được nụ cười xán lạn của hai anh em.
Khúc Tiểu Tây nghĩ nghĩ nói: “Chờ vài hôm nữa em sẽ qua chỗ Lam tiểu thư hỏi thăm một chút.” Lam tiểu thư là người địa phương, quen biết lại rộng, chắc hẳn so với bọn cô biết nhiều hơn.
Nhắc đến Lam tiểu thư, Tiểu Bắc thần thần bí bí tới gần chị, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em thấy một chú béo béo tới tìm chủ nhà tiểu thư, sau đó bị đuổi ra ngoài đấy.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Tiểu Bắc vươn một đầu ngón tay nói: “Một người… mập mạp.”
Khúc Tiểu Tây thật sâu a một tiếng, nói: “Vậy em làm sao mà biết được thế?”
Tiểu Bắc có sự đắc ý nhỏ: “Em nghe được tiếng bèn đứng cửa thang lầu nhìn lén.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Tiểu Bắc: “Bà Bàng đối diện cũng nhìn lén như em.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Mấy người đúng là nhàn rỗi nhỉ? Chẳng qua nghĩ đến vị họ Bàng không phải lần đầu tiên nhìn lén kia Khúc Tiểu Tây chỉ biết mếu.
Cô xoa bóp khuôn mặt nhỏ của em trai nói: “Em nhá, chị biết lòng hiếu kỳ của em lớn nhưng về sau không thể nhìn lén đâu nhé! Em nói nếu chẳng may người ta thấy rồi đánh cho em môt trận thì phải làm sao?”
Tiểu Bắc: “Em sẽ rất cẩn thận!”
Khúc Tiểu Tây: “Em nhỏ như vậy, cẩn thận thì có thể cẩn thận đến đâu? Trẻ nhỏ thì phải ngoan ngoãn nha, đừng khiến chị lo lắng, được không?”
Tiểu Đông lập tức siết em trai, nói: “Không thể làm chị nhọc lòng, cũng đừng khiến anh bận tâm.”
Tiểu bắc cười hì hì giãy giụa: “Được rồi mà.”
Bọn cô không nghĩ tới vậy mà cũng có một ngày Khúc Tiểu Tây lúc nhìn thấy “chú béo” trong miệng Tiểu Bắc.
Chú béo này đúng là Lê tiên sinh quản lý tuyên truyền phim mà Lam tiểu thư muốn giới thiệu cho Khúc Tiểu Tây quen.
Nhà Khúc Tiểu Tây toàn trẻ nhỏ không thích hợp tiếp khách nên chuyện này Lam tiểu thư như lẽ đương nhiên ôm luôn. Kỳ thật chị cũng không nghĩ ôm lấy chuyện như vậy. Chẳng qua khi tiếp xúc rồi, cảm thấy cô nhóc Khúc Tiểu Tây sao mà tốt thế chứ? Thế nên chỉ chút chuyện nhỏ, đạo nghĩa không thể chối từ, chị thẳng thắn nhận việc.
Lê tiên sinh hận không thể lập tức ở chỗ này chờ đến Khúc Tiểu Tây,. Dù Lam tiểu thư ước định ngày giờ rồi nhưng gã vẫn tới cửa trước. Chuyện này làm Lam tiểu thư quẳng cho hắn vô số ánh mắt xem thường, cực lạnh nhạt.
Lúc Khúc Tiểu Tây xuống lầu vừa lúc nhìn thấy Lam tiểu thư lộ ánh mắt xem thường cao tận trời.
Trái lại vừa nhìn thấy Khúc Tiểu Tây, chị đã lộ ra khuôn mặt đầy ý cười: “Cao tiểu thư, mau tới ngồi.”
Lê tiên sinh: “???”
Không phải… đi mời cao thủ à?
Cao thủ đâu?
Đây là???
Gã thăm dò nhìn nhìn phía sau Khúc Tiểu Tây ngó đông ngó tây. Lam tiểu thư không chút do dự nói: “Cao thủ tôi mời chính là vị này, Cao tiểu thư.”
Lê tiên sinh: “!!!”
Giống như Trần biên tập, Lê tiên sinh cũng trăm lần triệu lần không nghĩ tới người mình muốn tìm thế mà chỉ là một thiếu nữ 13-14 tuổi. Chuyện kinh ngạc bậc này khiến gã phải trợn mắt há hốc mồm, miệng mở to đến mức có thể nhét cả một quả trứng vịt lớn.
Hiển nhiên Lê tiên sinh cùng Trần biên tập không giống nhau..
Người như gã, kiến thức càng rộng nên đã rất nhanh phản ứng lại. Gã trưng lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt: “Hóa ra là Cao tiểu thư, thất kính, thất kính rồi.”
Lam tiểu thư: “Cao tiểu thư, chị giới thiệu với em, vị này là Lê tiên sinh - Quản lý tuyên truyền của Xưởng điện ảnh Dương Giang.”
Khúc Tiểu Tây khẽ cong cong khóe miệng, thanh thanh thúy thúy: “Xin chào, vinh hạnh được gặp.”
Cô đánh giá Lê tiên sinh một chút. Gã thoạt nhìn khoảng 34-35 tuổi, vóc dáng không cao, thân hình hơi béo, tóc chải không chút cẩu thả. Người này lớn lên không tốt lắm. Chẳng qua một gương mặt tươi cười hỉ hả lại làm cho người ta thấy được sự hòa khí.
“Không nghĩ tới Cao tiểu thư tuổi còn trẻ như vậy. Thật khiến người ta không nghĩ tới đó! Người xưa có câu nói rất đúng, gì nhỉ, anh hùng xuất thiếu niên, nhìn xem, đây không phải chỉ Cao tiểu thư sao. Tôi thật may mắn mới được đọc bài viết của Cao tiểu thư. Viết sao mà hay thế? Khiến cho tôi chờ không nổi muốn gặp mặt. Tôi á, thích nhất làm quen với nguwofi tài đấy. Vừa nghe nói Lam tiểu thư cùng ngài quen biết, tôi đây đã không thể dừng lại mà muốn tới chào hỏi. Tôi cùng Lam tiểu thư là chỗ quen biết đã lâu. Bạn của bạn cũng là bạn của tôi. Có thể cùng Cao tiểu thư đây trở thành bạn bè đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô vốn cảm thấy mình biết nói chuyện.
Dù sao lúc trước cô vì kiếm học phí, phí sinh hoạt đã làm thuê đủ nghề, kinh nghiệm nhiều.
Giờ nhìn đến ông chú này, cô cảm thấy hóa ra mình cũng chẳng giỏi đến thế. Đấy, nghe vị này nói mà xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận