Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 102. Chẳng được tích sự gì

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lê quản lý: “Chú giới thiệu cho cháu, đây là tiện nội.”
*Tiện nội: cách gọi khác của vợ
Khúc Tiểu Tây: “Lê phu nhân, xin chào.”
Hai vợ chồng này vừa thấy đã biết là một cặp, bề ngoài cực kỳ tương tự, đều là kiểu người hàm hậu thành thật.
Lê phu nhân lập tức: “Đã sớm nghe đến đại danh của cô Cao, quả thực trăm nghe không bằng một thấy, thấy rồi tôi mới biết Lão Lê nhà dì hình dung không đủ một phần vạn thực tế đâu!”
Khúc Tiểu Tây nhợt nhạt cười, nói: “Mọi người khách khí rồi.”
Lê phu nhân: “Lão Lê nhà dì nói cháu cực kỳ lợi hại, vào mùa đông còn có thể trồng đậu giá, siêu siêu thông minh. Dì đây đã nhịn không được. Cháu đừng chê cười dì không phóng khoáng nha! Vào mùa đông muốn mua chút đồ như vậy khó khăn quá!”
Lê phu nhân cùng Lê tiên sinh giống nhau, vừa tiến đã bô bô ba ba nói không ngừng.
Đầu tiên là khen ngợi Khúc Tiểu Tây giỏi như thế nào, rồi tiếp đến khen đám rau trông tươi ngon ra sao, sau còn chuyển sang khen cả phòng ấp ấm áp này nọ. Quả thực lời gì ấy nói xong chuyện khiến cô cảm thấy nơi này không có chỗ nào không tốt cả. Đúng là vợ chồng với nhau có khác, phong cách giống nhau như đúc.
Cũng may Khúc Tiểu Tây từ xưa đã có da mặt dày, nếu đổi người khác có khi đã thật sự chịu không nổi.
Lê tiên sinh thấy tình hình chuyển biến tốt liền dừng lại. Gã lấy một phong thư trong túi công văn của mình đưa cho Khúc Tiểu Tây, nói: “Cô Cao, đây là thù lao lần này.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, đè lại phong thư, duỗi tay sờ một cái liền biết bên trong không phải tiền mặt cũng không phải đại dương, ngược lại là món đồ gì đó dài dài.
Hình như…… Thỏi vàng?
Hơn nữa… là hai thỏi?
Khúc Tiểu Tây ngay trước mặt gã mở rồi nhìn thoáng qua, hỏi: “Lần này so với trước đây nhiều hơn hẳn?”
Lê tiên sinh hắc hắc cười, giải thích nói: “Lần này vốn dĩ bản thảo nhiều hơn. Lại nói, chú cũng nên cảm tạ cháu tốt một chút.”
Lần này khẳng định so với bình thường nhiều hơn không ít. Dù nhiều nhưng nếu so sánh với cống hiến của Khúc Tiểu Tây thì chẳng đang bao nhiêu. Cho nên Khúc Tiểu Tây rất yên tâm cầm lấy. Cô mỉm cười: “Cảm ơn chú.”
Lê tiên sinh vội nghiêm mặt nói: “Đây là điều phải làm, thật sự không tính là gì cả.” Gã vén tay áo, nói: “Tới, chúng ta làm chuyện chính đã, cháu nói cho cách làm đậu giá đi.”
Lê phu nhân làm bộ đánh gã, nói: “Ông tự nhìn ông xem, đang còn nói chính sự đó. Quay đầu đã nghĩ đến ăn rồi?”
Dì ấy cùng Khúc Tiểu Tây oán giận, nói: “Lão Lê nhà dì á, người này chỉ chú ý nhất là ăn uống, những cái khác đều chẳng được tích sự gì.”
Tầm mắt dì ấy dừng ở trên bàn, nơi có một tờ báo ảnh. Dì ấy lập tức nói: “Cháu cũng thích xem Họa báo Yogurt? Cả nhà bọn dì đều rất thích một chuyên mục trong đó, gọi là dò hỏi mỹ thực. Mỗi một lần đọc đều cảm thấy nước miếng chảy đầy đất. Cơm chiều còn có thể ăn nhiều thêm một chén. Đáng tiếc, Họa báo Yogurt mỗi nửa tháng mới có một kỳ, xem cực không đã ghiền.”
Khúc Tiểu Tây cười mà không nói, cũng không có nói chuyên mục này cũng do cô viết.
Lần đầu tiên sau khi bản thảo được nhận, bên kia đã đặc biệt cùng cô ước định. Mỗi tháng cô sẽ gửi qua 2-3 bản thảo. Trên cơ bản, từ chuyên mục mỹ thực kiếm được bao nhiêu tiền nhuận bút, Khúc Tiểu Tây sẽ đặt ở chỗ Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc làm “Quỹ mỹ thực”.
Hiện tại khó khăn lắm mới thu chi cân bằng, lại hơi có chút lợi nhuận.
May mắn bọn cô mới chỉ nhấm nháp đồ ăn ở mấy nhà cũng không tệ lắm nên giá không quá cao.
“À, đúng rồi, cháu xem dì này, trí nhớ dì không tốt rồi.” Lê phu nhân từ lấy thước đo trong túi ra, nói: “Tới, dì giúp cháu đo một chút.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày.
Lê phu nhân: “Dì sẽ đo vóc dáng cho cháu và hai anh em của cháu, nhà mẹ đẻ dì bên kia mới có một đám gồm mấy thứ lông dê, vải nỉ, thích hợp làm áo khoác nhất. Dì sẽ giúp các cháu làm.”
Khúc Tiểu Tây: “Không cần……”
Lê phu nhân: “Cần, cần chứ, cháu cứ tin tưởng tay nghề của dì. Khi còn chưa gả chồng, dì đã từng học thêu thùa từ sư phụ già có tiếng đấy. Cháu cứ yên tâm.”
Khúc Tiểu Tây nhớ mang máng, mẹ Hứa cũng từng tự khen như vậy. Xem ra mỗi phụ nữ tự nhận tay nghề tốt đều có một thời gian luyện thêu thùa không ngắn. Cũng không biết học thật hay chỉ dùng để khoe khoang nữa? Khúc Tiểu Tây lại cùng dì ấy đùn đẩy một trận, cuối cùng mới đáp ứng.
Suy tính chắc Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đã đến giờ nghỉ ngơi ăn xong bữa phụ, Lê quản lý chủ động xuống lầu đem hai đứa nhỏ mang lên. Đo đạc xong hết mới thả bọn họ về.
Lại nói tiếp, hai người này đúng là cặp vợ chồng “Phù hợp”. Hai người tới một chuyến như vậy mà đã trong ngoài đem nhà Khúc Tiểu Tây quét tước một vòng, lại tiện tay làm luôn cơm chiều mới thong thả ung dung rời đi.
Khúc Tiểu Tây đưa họ xuống lầu, có chút ngượng ngùng nói: “Cảm ơn hai người.”
Vợ chồng Lê quản lý lập tức thống nhất động tác: “Có gì mà cảm ơn? Đều là việc nên làm, có thể vì cô Cao làm chút chuyện là vinh hạnh cho bọn dì rồi.”
Sắc mặt Khúc Tiểu Tây ửng đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận