Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 53. Dùng người phía trước, bỏ người phía sau

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lê tiên sinh lại lau mồ hôi thêm lần nữa mới mở túi công văn ra. Gã móc tờ báo đã có chút nhăn rồi chỉ chỉ về bài viết đăng tin “Lam thải điệp” kia, nói: “Cái này, chính nó đó!”
Trương chủ biên: “Bài viết này làm sao?”
Một không công kích nữ chính; hai không dìm bộ phim điện ảnh.
Trương chủ biên nghiêm túc: “Cậu tới hưng sư vấn tội? Tôi thật ra không cảm thấy bài viết này cùng Xưởng điện ảnh mấy người có quan hệ gì. Chẳng lẽ người ta nói thật tán dương Lam tiểu thư một chút cũng không được sao?”
Nói tới đây ông bắt đầu có chút tức giận!
Ông chính người quen ở xã báo kia của Lam tiểu thư.
Lê tiên sinh vừa thấy giọng điệu ông không tốt lập tức bày ra gương mặt tươi cười chân thành nhất của mình: “Ông bạn tốt à, ông hiểu lầm tôi rồi! Ông còn không biết tôi là người như thế nào ư? Tôi lúc nào trở thành loại tiểu nhân ti tiện cỡ này chứ? Lại nói, tôi muốn cảm ơn ông còn không kịp nữa kìa!”
Gã tiến lên một bước lại muốn nắm lấy tay Trương chủ biên. Trương chủ biên không thể nhịn được nữa, nhìn chằm chằm gã: “Mi đứng im tại chỗ đó cho tôi!”
Lê tiên sinh: “???”
Đang yên lành êm đẹp, sao tự dưng lạnh lùng thế? Thái độ của mình thiệt tốt cơ mà?
Tiền khó kiếm phân khó ăn, gã vẫn hiểu được thái độ cầu người như nào.
“Lão Trương à, quan hệ quen thuộc như chúng ta ấy mà, ông còn không hiểu tôi sao? Tôi á, bản chất trung hậu thành thật nhất nhất đấy. Chẳng qua ông, người này, sao không thành thật thế?” Lê tiên sinh phiền muộn nhìn thoáng qua ông bạn già đối diện nói: “Ông xem, ông có cao thủ như vậy, sao không giới thiệu cho tôi chứ?”
Gã chỉ chỉ vào tờ báo nói: “Giờ cao thủ chịu viết bình luận điện ảnh không nhiều lắm đâu. Ông có tay bút tốt như vậy thì đề cử cho tôi đi, tôi cũng sẽ không làm ông trắng tay giật dây bắc cầu* đâu.”
*Giật dây bắc cầu: làm trung gian
Nói đến nói đi hóa ra gã vì cái này. ( -.-)
Trương chủ biên thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông liếc Lê tiên sinh một cái, nói: “Nếu là người quen, tôi - người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi không quen biết tác giả này. Bản thảo do chị Lam giao cho tôi. Người chắc do chị ấy tự tìm.”
Ông tán thưởng nói: “Bản thảo viết cực tốt, chắc là người trong nghề.”
Lê tiên sinh vội vàng: “Vậy… không biết có thể nhờ Lam tiểu thư dẫn mối chút?”
Công ty điện ảnh bọn gã rất cần “Nhân tài” như vậy đó.
Trương chủ biên lại liếc gã một cái, nói thẳng: “Chị Lam cùng công ty mấy người vốn tan rã trong không vui. Mấy người lúc trước theo chân tiểu yêu tinh kia nhằm vào chị ấy, chị ấy nuốt được cơn tức này chắc? Chỉ sợ sẽ không đồng ý giúp mấy người đâu!”
“Chuyện này bọn tôi oan uổng quá đi! Lúc trước cũng không phải bọn tôi không muốn giúp, chẳng qua Văn tiểu thư có chỗ dựa mà. Bọn tôi sao dám đắc tội người ta chứ? Lại nói, bọn tôi với Lam tiểu thư cũng không có bỏ đá xuống giếng nhá. Mọi người đều làm thuê, bọn tôi dám làm trái ý ông chủ sao? Giờ chỗ dựa phía sau Văn tiểu thư đã đổ. Cần gì phải nói lại chuyện thóc mục vừng thối năm xưa nữa? Không bằng chúng ta thừa dịp này bắt tay giảng hòa? Còn ngờ ngài hỗ trợ nữa nhé!”
Trương chủ biên nhìn Lê mập trước mặt, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Hiệu quả rất tốt?”
Lê tiên sinh dùng sức gật đầu, nói: “Thiên chân vạn xác đó! Số liệu rạp chiếu phim bên kia cực kỳ tốt.”
*Thiên chân vạn xác: Vô cùng chính xác
Trương chủ biên có thể làm đến chức này dĩ nhiên không phải bao cỏ. Ông đương nhiên nhìn ra được bản thảo viết tốt như thế nào, nhưng tốt là một chuyện, điều ông không hiểu lắm là một bài viết sao có ảnh hưởng lớn như vậy? Chẳng qua không điều tra, Trương chủ biên cũng biết hiệu quả nhất định cực tốt thì Lê mập mới có thái độ này.
*Bao cỏ: chỉ người không có năng lực, vô dụng
Lê mập, người này ông tiếp xúc rất nhiều năm, tóm lại vẫn có chút hiểu biết. Nói ngắn gọn, chính là kẻ dùng người phía trước, bỏ người phía sau.
*Dùng người phía trước, bỏ người phía sau: Nghĩa tương đồng với câu vắt chanh bỏ vỏ, tức là chỉ thấy người có lợi mới dùng, người không còn đem đến tác dụng sẽ sẵn sàng vứt bỏ.
Nếu không phải hiệu quả lộ rõ, gã tuyệt đối không ân cần đến mức như vậy.
“Chuyện này, tôi giúp cậu hỏi chị Lam một chút. Tuy nhiên tôi không cam đoan chị ấy đáp ứng đâu đấy.” Người ta có bằng lòng giúp hay không không thể nói trước được.
Lê tiên sinh: “Ông bằng lòng ra tay, chị Lam sao có thể không cho ông mặt mũi chứ? Lão Trương à, ông phải giúp tôi đấy nhé.”
Trương chủ biên thất thần, ngoài miệng vẫn đáp ứng: “Được rồi.”
Lê tiên sinh: “Nếu không như vậy đi, tôi mua chút quà cùng ông đến chào hỏi Lam tiểu thư, được không?” Gã trưng ra gương mặt béo nú cười ha hả: “Đã lâu không gặp, thật muốn chào hỏi chút.”
Trương chủ biên: “…… Ha hả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận