Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 148. Náo nhiệt ghé thăm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Trần biên tập lẩm bẩm: “Chú cảm thấy ……”
Cốc cốc cốc, miếng đập cửa lại vang lên lần nữa, Khúc Tiểu Tây: “Ai thế không biết? Hôm nay nhà mình làm sao vậy nhỉ?”
Cô ra ngoài mở cửa, bên ngoài là Đỗ Tiểu Ngũ, Khúc Tiểu Tây kinh ngạc nhướng mày, nói: “Anh Ngũ?”
Đỗ Tiểu Ngũ tới cửa, trên tay còn cầm theo rất nhiều hộp quà tặng lung tung rối loạn, ưu thế vóc dáng cao khiến hắn nhìn thẳng đã có thể nhìn ra trong nhà còn khách khác.
Giọng hắn không phập phồng: “Trong nhà cô có khách?”
Khúc Tiểu Tây: “Đúng rồi, anh vào ngồi không?”
Đỗ Tiểu Ngũ sải bước tới cửa, Trần biên tập không quen biết Đỗ Tiểu Ngũ, nhưng Lê quản lý làm gì có chuyện không quen? Gã lúc đầu tiếp xúc Đào tiểu thư đã gặp qua vị này. Lại nói, lúc trước Đỗ Tiểu Ngũ từ bên này đem cô Cao đón đi, gã cũng ở đấy.
“Anh Ngũ? Ngọn gió nào đem ngài thổi tới thế? Thật là… mau vào ngồi, mời ngồi.” Lê quản lý lập tức chân chó tiến lên: “Năm mới đến, anh Ngũ càng có tinh thần.”
Đỗ Tiểu Ngũ nhàn nhạt không nói gì, hắn thả mấy cái hộp xuống: “Hôm nay Công ty Phú Lệ khai trương, này đó đều là quà kỷ niệm cho khách quý.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
“Công ty Phú Lệ bọn tôi không tiện mời Cao tiểu thư đến, nhưng quà kỷ niệm luôn phải có.” Đỗ Tiểu Ngũ mặt không biểu tình nói.
Khúc Tiểu Tây: “Này, vô công bất thụ lộc, tôi……”
Đỗ Tiểu Ngũ đánh gãy lời cô: “Cô viết bài, Đỗ tiên sinh rất thích. Đây đều là điều nên làm.”
Khúc Tiểu Tây: “Tôi có lấy tiền.” Nhìn lại bộ dáng nghiêm túc của vị này, Khúc Tiểu Tây cũng biết nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể: “Vậy được rồi, tôi xin nhận, cảm ơn anh. Cũng làm phiền anh tiện thể nhắn cảm ơn Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Không cần cảm ơn.”
Hắn đưa xong lễ lại không đi mà ngồi trên ghế. Tầm mắt hắn dừng trên người Lê quản lý cùng Trần biên tập, ánh mắt thật sắc bén.
Lê quản lý: Khẩn trương~ing.
Trần biên tập: Đáng sợ~ing.
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô cười tủm tỉm: “Tôi đây giới thiệu các vị nhé! Vị này chính là Đỗ tiên sinh của Công ty Phú Lệ, tôi lúc đầu có viết một bài tự truyện cho Đỗ Bách Tề tiên sinh, anh Ngũ phụ trách. Vị này chính là Trần biên tập của Báo Nhân dân, tôi có bản thảo xuất bản ở bên kia; vị này chính là Lê quản lý của Xưởng điện ảnh, tôi ngẫu nhiên sẽ giúp bọn họ tuyên truyền.”
Cô giới thiệu xong, Trần biên tập lau cái trán đầy mồ hôi một phen, nói: “Xin chào, xin chào, tôi họ Trần, Trần Sĩ Ung.”
Đỗ Tiểu Ngũ gật gật đầu, “Đỗ Tiểu Ngũ.”
Lê quản lý: “Xưởng điện ảnh Lê Bàn Tử.”
Mọi người giới thiệu cho nhau xong, hiện trường nháy mắt yên tĩnh.
Lúc này, Khúc Tiểu Tây rất muốn hát một câu: Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh……
Chẳng qua rất nhanh Lê quản lý đã đứng ra điều giải: “Đỗ tiên sinh thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tôi đây ngưỡng mộ ngài đã lâu nhưng vẫn luôn không cơ hội làm quen. Lúc này đây thật quá may mắn rồi! Tôi nói buổi sáng ra cửa sao lại nghe được tiếng hỉ thước kêu? Hóa ra vận mệnh ông trời chú định cả, muốn nhắc nhở tôi đó thôi. Ông trời muốn nói cho tôi, hôm nay ra cửa không bình thường. Đó là có thể gặp được Đỗ tiên sinh anh minh thần võ.”
Trần biên tập: Da đầu tê dại!
Khúc Tiểu Tây lui ra phía sau một bước, mắt thấy ba người đều không có ý muốn đi, hỏi: “Mọi người muốn ở lại ăn cơm trưa sao?”
Lời vừa dứt lập tức trêu chọc ba cái tầm mắt đồng bộ nhìn sang.
Lê quản lý lấy sét đánh mà không kịp bịt tai trộm chuông, lập tức lẻn đến cửa, tự nhận: “Tôi giờ sẽ đi mua đồ ăn! Tay nghề của tôi khá tốt đó! Vừa lúc khó được có cơ hội như vậy, để mọi người kiến thức tay nghề của tôi một chút. Để tôi làm, để tôi làm cho!”
Đỗ Tiểu Ngũ nhấp môi nói: “Tôi từ chối thì bất kính.”
Trần biên tập ngượng ngùng: “Vậy, tôi đây ở lại tốt hơn.”
Mặt Khúc Tiểu Tây không biểu tình: “…… A.”
Vậy không nên… khách khí!
Má ơi!
Khúc Tiểu Tây vốn chỉ khách khí, khách khí chút thôi chứ không nghĩ tới…
Những người này không khách khí như thế, bọn họ hoàn toàn không quan tâm nhà cô nhỏ hẹp như thế nào mà còn thật sự định ở lại ăn cơm.
Khúc Tiểu Tây: “…… Không phải tôi sai, tôi thừa nhận đều là do ông trời gây họa……”
Trần biên tập: “???”
Trần biên tập chân chân chính chính là người thành thật. Chứ hai người Đỗ Tiểu Ngũ cùng Lê quản lý lại không phải. Như Lê quản lý này, liếc mắt một cái gã đã nhìn ra Khúc Tiểu Tây hối hận. Nhưng khó có được cơ hội nịnh nọt tốt như vậy, gã không thể không nắm chắc được.
Lại nói, gã luôn cảm thấy, Công ty Phú Lệ đối với Khúc Tiểu Tây thái độ cực kỳ tốt, hơi chút nhìn qua chuyện này thôi cũng có thể nhận ra.
Có điều cô Cao cũng kiên quyết không thể đắc tội được, gã vội chữa cháy: “Vậy không bằng mấy đứa nhóc các cháu cùng chú đi mua đồ ăn, được không?”
Mấy tên được gọi là đứa nhóc kia động tác đồng loạt quay sang nhìn về phía Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây: “Mọi người đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận