Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 319. Bí mật nhỏ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Trần phu nhân: “Chắc cha mẹ mấy đứa bé đều là những vị nhân sĩ được khai sáng, bằng không sao lại cho con gái học nhiều thứ như vậy.”
Nhà bọn bà cũng được coi như một gia đình tiên tiến, khi ấy vì để bà có chỗ về tốt nên mới quyết định cho bà đến trường học. Mang tiếng được đi học nhưng cũng chỉ có 5 năm. Biết vài chữ còn được, đọc sách xem báo không thành vấn đề nhưng nếu bảo làm văn, viết tiểu thuyết thì bà ngàn lần không thể.
Bà rất hâm mộ những người được đi học, chính vì nguyên nhân này mà sau này có con gái, bà đã quyết định cho con bé đi học, thời gian học cũng nhiều hơn, chỉ cần trong nhà còn có thể chu cấp thì sẽ không ngăn cản nó học.
Bà muốn thông qua con gái để bù đắp tiếc nuối của mình. Có điều khi nhìn thấy một cô gái bác học đa tài như vậy thì lại rất hâm mộ.
Trần biên tập: “Cha mẹ con bé hình như đã qua đời rồi. tôi nghĩ có lẽ bởi vì cha mẹ đã qua đời nên ba anh em bọn họ mới muốn tự ra ngoài kiếm sống. May mà cô Cao rất có tài hoa nên cuộc sống không vất vả.” Ông cười cười, tiếp tục nói: “Tôi sớm đã biết, cô nhóc chắc là con nhà giàu có, gia đình như vậy mới dưỡng được người giỏi thế.”
Trần phu nhân: “Ông biết hở.”
Trần biên tập mỉm cười: “Bà đã gặp qua bé gái mười mấy tuổi nhà nghèo nào mà không biết may vá toàn đi mua quần áo trực tiếp ở bách hóa thương trường chưa?”
Trần phu nhân: “A.”
Trần biên tập: “Cô nhóc kiếm không ít, thế nhưng nhà bọn họ chi tiêu cũng rất nhiều, cô bé bỏ được tiền mua sắm đủ đồ, đây cho thấy đó là thói quen sinh hoạt.” Trần biên tập nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi cho mấy đứa nhỏ đi học cũng hy vọng bọn nó có được một nghề gì đó. Kể cả tương lai khi chúng ta không còn nữa, gặp bất trắc gì thì bọn nó cũng có thể tự động gánh vác ra nghiệp. Giống như cô cao đấy thôi. Có đôi khi không dựa điện được vào người khác, chỉ có thể đứng lên bằng đôi chân, bằng bản lĩnh của mình mới là trâu bò nhất. Đây cũng là chỗ mà tôi không phục nhất ở cô Cao. Tuổi còn nhỏ mà cô bé có thể gánh vác cả gia đình.”
Em trai Trần lập tức ngẩng đầu, nói: “Ba, con sẽ nỗ lực học cho giỏi, cũng chăm chỉ luyện võ.”
Trần biên tập cười cười, xoa xoa đầu con giai bảo bối, khen: “Bé ngoan.”
Tuy nói vì muốn nịnh nọt mới cho con trai đi học võ nhưng qua mấy tháng ông vẫn có thể nhìn ra thể chất thằng bé cải thiện đáng kể. So với trước kia yếu yếu đuối đuối chỉ có học tập thì bây giờ cơ thể khỏe khoắn hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn hẳn.
Trần biên tập thấy được lợi không ít.
Ông nói: “Mấy đứa bọn con ngoan ngoãn khỏe mạnh, cha và mẹ con đã mừng rồi.”
Em trai Trần gật đầu thật mạnh: “Vâng.” Thằng bé nói: “Con phải chăm chỉ, cũng muốn cùng mấy người Tiểu Đông, Tiểu Bắc, Tiểu Thạch Đầu bọn họ làm bạn tốt cả đời.”
Trần biên tập cười: “Được. Làm bạn tốt cả đời.”
Người một nhà cùng nhau vừa đi vừa nói. Ở một bên khác một nhà Lê quản lý cũng đang nói chuyện với nhau. Vợ chồng nhà họ Lê cũng đang suy đoán Khúc Tiểu Tây là người như thế nào mà biết nhiều đến thế. Thật sự không giống với người lớn lên ở một gia đình bình thường.
Chẳng qua suy đoán như vậy cũng nhanh chóng kết thúc.
Bọn ông không cần biết nhiều như vậy làm gì, theo danh ngôn được đúc kết bởi Lê quản lý: Biết càng nhiều, chết càng sớm.
Thế nên một nhà chỉ nói thì thầm với nhau vài ba câu rồi dừng lại luôn.
Bên mấy người Khúc Tiểu Tây lại đang rất hưng phấn. Đặc biệt là hai cậu trai Tiểu Đông và Tiểu Bắc. Hai tên nhóc ban đầu còn cho rằng sắp phải chia tay với bạn tốt. Ai mà ngờ được Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha đều không đi.
Không chỉ không đi mà còn muốn dọn đến ở tầng trên nhà mình, trở thành hàng xóm mới của nhà mình, nghĩ một chút mà đã thấy sướng rồi.
Tiểu Đông ư a khúc hát gì đó trong miệng, lấy dụng cụ vẽ dọn vào sân viện, bắt đầu ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh. Tiểu Bắc lại đang tập gẩy bàn tính, khóe miệng giương lên rõ cao.
Khúc Tiểu Tây ngồi trong thư phòng, chỉ cần hướng mắt ra ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy anh em trai nhà mình ngồi trong sân. Cả ba người bọn cô đều rất thích cái sân viện này, vừa có thể chơi lại vừa rộng, so với sân viện lúc trước còn thoải mái hơn nhiều.
Tiểu Bắc ngẩng đầu, nhìn về phía chị gái đứng cạnh cửa sổ, nói: “Chị, em nói với chị một bí mật.”
Khúc Tiểu Tây: “Gì thế?” Cô từ cửa sổ ló đầu ra, xuyên qua cửa nhòm vào.
Tiểu Bắc: “Ừ… em biết rất nhiều người thích anh trai đó.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Cô khiếp sợ nhìn cậu em nhà mình, hỏi lại: “Thiệt hay giả?”
Anh trai cô không phải vẫn chỉ là một thiếu niên tuổi còn chưa nhớn à?
À không, hình như cũng không nhỏ nữa, đã 16 tuổi rồi, ở thời đại này, tuổi đó đã có thể cưới vợ chứ chẳng chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận