Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 167. Tiềm năng của Tiểu Đông

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Dù nói buổi trưa mọi người có thể chắp vá cho qua bữa nhưng buổi tối nhà nào mà chẳng có chồng con? Dĩ nhiên không thể tiếp tục chơi tiếp, bàn bên cạnh đã giải tán nên bọn cô cũng thuận thế tan luôn.
Vu Mãnh: “Anh chơi kém quá.”
Tần An làm bộ thở dài một tiếng nói: “Anh dĩ nhiên không thể chơi lại được.”
Khúc Tiểu Tây lắc lắc túi tiền nhỏ của mình, vô cùng vui vẻ: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua nha.”
Vu Mãnh ai oán nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây nói: “Sao cô chơi giỏi thế?”
Khúc Tiểu Tây khó có khi cho hắn sắc mặt hòa nhã, cười tủm tỉm nói: “Chắc là ông trời có vẻ rất thích tôi. Thật ra tôi cũng ít đánh bài, vận khí tốt thì chẳng còn cách nào cả.”
Lam tiểu thư ai nha một tiếng đùa: “Lần sau thật đúng không dám mời em chơi nữa.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Em cũng không dám cùng mọi người chơi, dẫu sao không phải lần nào cũng có vận khí tốt như thế.” Cô lắc lư túi tiền một chút, nói: “Cảm ơn mọi người đã tài trợ nhé.”
Lam tiểu thư: “Hay tối nay ở nhà chị ăn cơm?” Tầm mắt chị nhìn về phía Tần An.
Tần An mỉm cười nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây quả nhiên lắc đầu, cự tuyệt họ: “Vậy thì sợ không được, nhà em không phải chỉ có mỗi mình em. Hơn nữa em còn có công việc nữa. Hôm nay đã chơi cả một ngày rồi, buổi tối phải làm bù.”
Cô đã nói như vậy thì không có cách nào khác.
Lam tiểu thư: “Vậy thì để lần sau.”
Khúc Tiểu Tây: “Tần tiên sinh, Vu tiên sinh, tôi về trước, sau này mọi người có tiền nhiều thì có thể đến tìm tôi chơi mạt chược ha.”
Tần An mỉm cười: “Được.”
Vu Mãnh lại một giây biến sắc mặt, ý chí chiến đấu bốc cháy hừng hực: “Lần sau tôi nhất định sẽ không thua.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng thật dài rồi cười cười xoay người rời đi.
Cô vừa ra cửa gương mặt tươi cười đã nhanh chóng lạnh xuống, ánh mắt sắc bén thêm vài phần rồi bịch bịch bịch chạy lên lầu.
Kỹ thuật của Khúc Tiểu Tây quả thật rất tốt nhưng nếu muốn thắng mãi lại không hề dễ. Lần này cô làm được chẳng qua do có người thả cho.
Chứ nếu không sao lần nào cô cũng hồ nhanh như vậy?
Không thể phủ nhận Khúc Tiểu Tây chơi mạt chược giỏi, kể cả không thắng thì cũng không đến nỗi thua. Tất cả là nhờ ba người bạn cùng phòng thời đại học của cô. Ký túc xá bọn cô có thể nói là nơi tập kết chơi mạt chược. Sau này ở lại thủ đô thuê nhà, mấy người họ lại cùng nhau thuê. Ngày dài tháng rộng, Khúc Tiểu Tây cứ thế luyện thành.
Thế nhưng hôm nay cô có thể cảm giác được, Tần An cố tình thả. Kỹ thuật chơi của hắn rất tốt, cái gọi là thua tiền chỉ sợ không phải "thua" thật mà là hắn muốn thua.
Hôm nay, chính là như thế.
Cố tình Khúc Tiểu Tây cảm giác được nhưng vẫn dẫm một chân vào bởi muốn "bớt chuyện". Người ta đã thay đổi phương pháp muốn đưa tiền cho cô vì sao cô lại không lấy? Cô lấy thì Tần An mới có thể yên tâm.
Bằng không chắc người này còn lo lắng cô chạy ra ngoài nói bừa. Trên đời này chẳng có ai ngu cả, mọi người hiểu được ý của nhau vậy là được.
Khúc Tiểu Tây cầm theo ví nhỏ đi lên lầu. Vừa mở cửa cô đã thấy Tiểu Bắc và Tiểu Bảo ngồi sóng vai nhau, phía đối diện là Tiểu Đông. Tiểu Đông nhìn hai người họ, nghiêm túc vẽ tranh.
Trên bàn còn có bánh bao nhỏ chưa ăn hết.
Khúc Tiểu Tây mỉm cười hỏi: “Mọi người làm gì thế?”
Tiểu Bắc vội quay sang phải. Tiểu Đông: “Đừng nhúc nhích.”
Vốn Tiểu Bắc đã nâng mông lên lại đành phải ngồi xuống, tiếp tục duy trì tư thế.
Tiểu Đông nghiêm túc: “Em gái, anh vẽ tranh cho hai đứa đấy.”
Khúc Tiểu Tây: “Ai?”
Cô đi ra đằng sau Tiểu Đông, thấy quả nhiên Tiểu Đông vẽ hai bé trai, cô kinh ngạc: “Anh vẽ đẹp quá.”
Tiểu Đông nhếch khóe môi, cậu ngẩng đầu hỏi, hỏi: “Thật vậy chăng?”
Khúc Tiểu Tây vội gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi, em mới không lừa anh.”
Cô ghé vào bên cạnh Tiểu Đông nhìn cậu tiếp tục vẽ.
Nếu nói đẹp cỡ nào thì chưa hẳn. Nhưng phải công nhận Tiểu Đông rất có thiên phú, cậu vẽ cũng có đến hai ba phần tương tự. Không nên hai ba phần giống quá ít. Phải biết rằng cậu chưa học vẽ qua, chưa có cơ sở về hội họa, tất cả chỉ là ký ức khi còn nhỏ lưu lại.
Kể cả thế thì cậu cũng vẽ rất tốt. Chỉ cần người nào quen tiểu Bắc và Tiểu Bảo thì đều có thể nhận ra đây là họ. Cậu họa không coi là giống hệt nhưng vẫn rất giống. Hơn nữa những đặc điểm của hai người họ đều nắm chắc.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Tiểu Đông vẽ rất đẹp.” Cô nghĩ nghĩ nói: “Chờ anh học vỡ lòng kha khá thì em sẽ tìm người dạy vẽ cho anh, được không?”
Tiểu Đông hơi tạm dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô. Cậu nhẹ giọng hỏi: “Vậy em trai thì sao?”
Tiểu Bắc lắc lư chân nhỏ, cũng truy hỏi: “Em thì sao? Em thì sao?”
Khúc Tiểu Tây bật cười, cô nói: “Em đương nhiên phải đến trường học đọc sách. Em không thích vẽ thì không cần phải lãng phí thời gian đi học vẽ. Sở thích mỗi người không giống nhau, em không cần mọi người đều đi chung một con đường. Rõ ràng có thể làm chuyện yêu thích thì cần gì phải cố ý đi theo con đường của người khác?”
Tiểu Bắc nghiêng đầu như rơi vào trầm tư.
Tiểu Đông lại vui mừng nói: “Em trai thích đọc sách.”
Khúc Tiểu Tây: “Thế nên mới cho em ấy đi học.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận