Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 423. Dựa gần vào em

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch dùng hành động thực tế biểu hiện niềm yêu thích nhiệt tình của mình với tay nghề của cô. Chỉ hai ba miếng đã ăn hết một cái, rồi anh lại nhanh tay lấy thêm cái thứ hai, Khúc Tiểu Tây: “Anh đừng ăn nhanh quá, không ai cướp của anh đâu.”
Túc Bạch: “Thói quen của anh rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Thói quen cũng có thể sửa mà, cứ từ từ chậm rãi thôi.”
Túc Bạch nhìn chăm chú nhìn Khúc Tiểu Tây một lát, ừ một tiếng.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Trịnh trọng như vậy làm gì?
Túc Bạch nói anh có thể ăn được, quả thực khả năng ăn của anh không hề kém, bánh sandwich đầy đặn như vậy mà anh phải ăn được 4 chiếc, đĩa bánh giờ đã sạch Bách, nhìn dáng vẻ còn chưa đã thèm.
Khúc Tiểu Tây… Khúc Tiểu Tây thấy mình đến một cái cũng không có mà ăn chỉ có thể đứng dậy: “Em trở về lấy chỗ còn dư qua đây.”
Túc Bạch gật đầu.
Sáng nay Khúc Tiểu Tây dậy sớm làm 12 chiếc bánh sandwich, cô còn nghĩ bằng đó chắc chắn dư giả, thậm chí còn tính toán số dư đưa cho mấy người Lam tiểu thư nếm thử xem sao. Sự thật thế nào? Giờ chỉ còn có ba cái.
Mà bản thân cô còn chưa ăn.
Tiểu Đông luyện võ nên tiêu hao nhiều năng lượng, ăn ba chiếc.
Cô nghĩ Túc Bạch ăn nhiều thì cũng chỉ 4 chiếc là đủ, ấy vậy mà không phải.
Khúc Tiểu Tây yên lặng cầm nốt ba chiếc bánh sandwich còn dư mang sang, bản thân cô cũng không khách khí cắn luôn một chiếc. Giờ mà không ăn thì người này một chiếc cũng không để lại cho cô.
Khúc Tiểu Tây vừa lải nhải vừa ăn xong chiếc bánh. Thấy Túc Bạch ăn luôn hai chiếc sandwich còn dư, cô há mắt trợn mồm nói: “Anh thật đúng là cái thùng cơm.”
Túc Bạch ủy khuất: “Anh vẫn luôn ăn được còn gì.”
Cách nói này cứ như Khúc Tiểu Tây vô cớ gây rối.
Khúc Tiểu Tây đô đô miệng, Túc Bạch bật cười, nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi đã?”
Khúc Tiểu Tây một giây đứng đắn: “Vâng.” Cô nói: “Nếu muốn mang gia sản Bạch gia đi thì giờ có rất nhiều phiền toái. Thứ nhất, chắc chắn có người luôn nhìn chằm chằm vào nhà họ Bạch, ý đồ bắt người đi. Thứ hai, em cũng không biết mật thất mà ông ta giấu đồ trông như thế nào, chỉ có thể biết đại khái vị trí. Thứ ba, làm thế nào để lấy được đồ lên. Thứ tư, em không biết phải vận chuyển bằng cách nào. Thứ năm, nếu vận chuyển được thì phải xử lý ra sao, có thể bị ảnh hưởng gì không?”
Nói tới đây, Khúc Tiểu Tây bỗng thấy có rất nhiều rất nhiều chuyện phải nghĩ, cô gãi gãi đầu, vươn người nằm sát lên mặt bàn: “Thôi, em muốn từ bỏ quá.”
Túc Bạch nhìn bộ dáng nhụt chí của cô, an ủi: “Anh biết em không phải loại người dễ dàng từ bỏ. Việc chuẩn bị người em không cần lo lắng. Kể cả chuyện vận chuyển thế nào trở về thì đến lúc về chắc chắn phải mang không ít đồ theo, em có thể xen lẫn đồ của em vào trong đám thổ sản vùng núi mà bọn anh mang về làm quà để chuyển tới đây. Hai chuyện này anh có thể giúp em giải quyết. Còn những chuyện khác thì em phải tự mình nghĩ cách.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy còn anh?” Cô nghiêm túc nhìn Túc Bạch, nói: “Vậy anh có yêu cầu gì không? Em cũng không thể để anh giúp không công được?”
Túc Bạch mỉm cười, duỗi tay xoa loạn mái tóc ngắn của cô: “Không phải tìm anh giúp không công, anh vui khi được giúp em. Em là bạn của anh mà, tình cảm bạn bè với nhau thì không cần so đo nhiều như vậy.”
Khúc Tiểu Tây thấy có đôi khi cô rất hiểu Túc Bạch, đôi khi lại chẳng biết gì về anh.
Loại cảm giác này thật khó mà nói rõ.
“Em… nhìn cái gì?” Túc Bạch có chút khẩn trương nhấp môi, ngồi thẳng.
Cô ấy lại nhìn mình, lại nhìn mình rồi kìa!
Túc Bạch thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Anh muốn né tránh tầm mắt của Khúc Tiểu Tây rồi lại luyến tiếc không muốn rời ánh mắt mình đi.
Cô thích nhìn mình như vậy thì sao mình lại không thể cho cô ấy xem?
Mình đâu phải người keo kiệt như thế?
Anh cố gắng không để lộ chút gì, ngồi càng thêm thẳng tắp.
Khúc Tiểu Tây rất nhạy bén nhận ra, cô nghi ngờ khỏi: “Anh…… Khẩn trương à?”
Túc Bạch lập tức phản bác: “Không thể nào.”
Khúc Tiểu Tây nhìn bộ dạng căng gồng người lên của anh, nói anh không khẩn trương mới là lạ đấy.
Khúc Tiểu Tây buồn bực nhìn anh, hai người cứ thế đối diện nhìn nhau. Đôi mắt của Túc Bạch càng sáng lên, tay Anh nắm chặt lại. Khúc Tiểu Tây thấy anh như vậy đột nhiên bật cười: “Anh làm gì thế?”
Túc Bạch: “Không làm gì cả!”
Khúc Tiểu Tây thấy hôm nay Túc Bạch cứ có chút gì kỳ kỳ quái quái sao đó, hẳn không phải vì ban đầu bọn cô nói đến chuyện nhà họ Bạch mà sau này mới bị.
Cô bĩu môi, mắt mở to nhìn chằm chằm Túc Bạch, Túc Bạch đột nhiên đến gần cô, hai đôi mắt gần như dán sát vào nhau.
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Hai người mặt, gần trong gang tấc.
Khúc Tiểu Tây thấp giọng: “Anh.. làm gì mà dựa gần vào em như vậy?”
Khuôn mặt cô hơi hơi đỏ lên, trong mơ hồ hình như cô đã hiểu chút gì đó. Khúc Tiểu Tây khó khăn nuốt nước miếng: “Anh cách em xa một chút.”
Túc Bạch không nhúc nhích, đôi mắt cô mở lớn, lại sáng ngời.
Túc Bạch: “Anh…… Không!”
Khúc Tiểu Tây: “Không cái gì mà không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận