Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 204. Xếp vào hàng cao thủ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Trong lúc đám người tranh cãi nhau, Khúc Tiểu Tây quay sang đánh giá toàn bộ không gian quay chụp. Cô còn chưa xem xong đã thấy mọi người trở lại. Không biết Lê quản lý nói gì mà một đám đều cười cười.
Nụ cười thật tình với kiểu cười ứng phó như này cách xa ngàn dặm đấy.
Khúc Tiểu Tây: “Ổn rồi chứ?”
Lê quản lý: “Dĩ nhiên.”
Gã gọi một người trong đó: “Tiểu Ngô, cậu đi xem chút xem ai đến trước thì gọi người đó qua chụp trước. Mặt khác cậu nhắc chị Phương lấy quần áo, đồ trang điểm gì đó dọn hết qua đây một lượt đi, tiện cho mọi người làm việc.”
Tiểu Ngô: “Vâng.”
Người trẻ tuổi vội vàng chạy ra.
Lúc này vẫn còn chưa lưu hành mấy loại máy ảnh kỹ thuật số thời hiện đại. Người ta có thể sử dụng máy ảnh cơ tốt, kể cả người dám dùng đã coi như không nhiều lắm, được như Khúc Tiểu Tây cũng được xếp vào hàng cao thủ.
Khúc Tiểu Tây nhìn nhìn khắp nơi, nói: “Nếu tìm tôi chụp, vậy tôi có thể nêu ý kiến không?”
Lê quản lý lập tức: “Cháu cứ nói.”
Khúc Tiểu Tây: “Tôi cảm thấy như này chưa đủ.”
Cô chỉ chỉ bóng đèn, nói: “Còn phải thêm đèn nữa, ánh sáng trong chụp ảnh rất quan trọng.”
Minh tinh ở nước H vì sao vẻ đẹp chẳng bằng ai mà vẫn được đánh giá cao? Đó là do người nước này cực kỳ giỏi về cách sử dụng ánh sáng, điều chỉnh ánh sáng làm tốt sẽ giúp những bức ảnh đẹp thêm vài bậc.
Lê quản lý lập tức: “Cái này để chú sắp xếp.”
Mọi người ở hiện trường lập tức bận rộn. Tiểu Đông và Tiểu Bắc không quấy rối mà ngồi một góc tò mò nhìn mọi người làm việc.
Chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng cười từ mấy người phụ nữ, cười đủ rồi mới thấy một người vóc dáng cực kỳ nóng bỏng bước vào. Liếc qua cũng thấy người này không phải quá trẻ tuổi. Cô ta vừa vào đã nhìn thấy Khúc Tiểu Tây, ui một tiếng, liếc mắt bắt bẻ quét khắp một lượt trên dưới Khúc Tiểu Tây, nói: “Đây là người mới Xưởng điện ảnh chúng ta sao?”
Lê quản lý lập tức tiến lên, mặt mày toàn ý cười: “Chị Mộng Kỳ, để tôi giới thiệu, vị này chính là nhiếp ảnh gia bọn tôi mời tới hỗ trợ - cô Cao.”
Mộng Kỳ cũng lắp bắp kinh hãi.
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía cô ta, quay đầu hỏi Lê quản lý: “Đây là người cần chụp?”
Lê quản lý: “Đúng, đây là Mộng Kỳ.”
Khúc Tiểu Tây móc sổ nhỏ ra, trong này có ghi những việc hôm qua cô và Lê quản lý thảo luận. Đối với những người chụp ảnh lần này cũng ghi lại chút hiểu biết đại khái.
Cô xem sổ, lại ngẩng đầu nhìn về phía Mộng Kỳ, hơi hơi nhíu mày.
Mộng Kỳ: “???”
Mặc kệ ai, khi bị nhìn chằm chằm, sau đó nhíu mày, cũng không thể thoải mái nổi.
“Tôi đây……”
Lời chưa kịp nói đã bị Khúc Tiểu Tây mở miệng đánh gãy: “Tôi cảm thấy dáng vẻ cô không tốt lắm, hơi già!”
Cô nhìn về phía bàn trang điểm đã dọn xong ở một bên, Khúc Tiểu Tây: “Cô lại đây, tôi sẽ sửa lại lớp trang điểm cho cô một chút.”
Mộng Kỳ: “?????”
Khúc Tiểu Tây giữ cô ta lại, ấn ngồi trên ghế, rất nhanh đã cầm phấn nền sửa lại lớp trang điểm: “Mặt cô có hình trứng ngỗng rất đẹp. Kiểu mặt này phù hợp với cách trang điểm nhẹ nhàng hơn. Hơn nữa tôi thấy tính cách của chị cũng không phải loại người sắc bén gì nên không cần cố ý trang điểm mang tính công kích như vậy. Hôm nay chụp ảnh đã quyết định mỗi người theo một chủ đề. Tôi hi vọng cách trang điểm của mọi người có thể gần với chủ đề đã định trước đó nhất chứ không phải tự mình muốn làm gì thì làm.”
Động tác trên tay Khúc Tiểu Tây cực nhanh.
Thế mới nói nghèo đói là suối nguồn của mọi kỹ năng.
Nếu không phải do nghèo thì sao cô phải làm nhiều công việc như thế? Nếu không phải làm nhiều công việc sao cô học được nhiều kiến thức thế?
Phải biết ngay từ lúc học đại học cô đã phải học qua vô số lễ nghi.
Khúc Tiểu Tây rất nhanh đã sửa xong lại lớp makeup cho Mộng Kỳ rồi nói: “Màu đỏ cũng hợp với cô, chị Phương, chị lấy bộ sườn xám màu hồng phấn kia lấy lại đây.”
Cách nói chuyện của Khúc Tiểu Tây mang theo cảm giác chân thật đáng tin: “Cô đổi đồ đi.”
Có đôi khi con người chính là vậy, nếu cô mềm mại dễ nói chuyện, mọi người còn cho rằng cô nhất định không có bản lĩnh gì, còn coi khinh cô.
Ngược lại nếu cô quyết đoán hơn thì có thể làm người khác kinh sợ, mọi người sẽ thấy người này hình như không đơn giản. Khúc Tiểu Tây làm như thế trong mỗi sự kiện, từng câu từng câu nói đều rất quyết đoán.
Bởi vậy tại hiện trường mọi việc triển khai vô cùng thuận lợi, không có kẻ nào đưa ra ý kiến bất đồng.
Thậm chí một số còn cảm giác như vốn phải thế.
Khúc Tiểu Tây lại nhìn về phía cô gái mặc sườn xám màu lam đứng chờ một bên, nói: “Vẻ ngoài của cô thật đẹp, bộ này rất hợp với cô.”
Cô gái mặc sườn xám màu lam thụ sủng nhược kinh.
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận