Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 187. Để tôi rap

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây lại liên tiếp nói vài chuyện, Thẩm Hoài rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn ta ho khan một tiếng, nói: “Thời gian không còn sớm, không bằng chúng ta trở về?”
Khúc Tiểu Tây hỏi lại: “Về cái gì chứ?”
Cô vòng qua anh trai mình, bạch bạch vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo, hỏi: “Tiểu Bảo muốn đi à? Chúng ta khó có được lúc ngồi với nhau tám chuyện vui vẻ như vậy. Tan việc sớm như thế, có phải không thú vị không?”
Tiểu Bảo: “Đúng!”
Khúc Tiểu Tây tiếp tục: “Lại nói, tôi còn muốn nghe chút chuyện xui xẻo của Bạch gia nữa! He he! Cho nên mới nói, đôi khi ông trời không muốn thu bọn họ thì sẽ tự có người thu thập. Hì hì!”
Cô tự rót tự uống, nói: “Kỳ thật lúc bọn tôi rời đi vẫn rất nhát gan.”
Thẩm Hoài: “Hơ?”
Khúc Tiểu Tây: “Tốt nhất nên cho một mồi lửa đốt Bạch gia đám người đó xong đời luôn đi. Thôi, như vậy cũng tốt. Chú biết không? Chết ngay không khiến cho người ta thống khổ. Muốn chết không được, muốn sống không xong mới đem đến cảm giác sảng khoái nhất.”
Thẩm Hoài: “……”
Hắn ta nhìn cô nhóc Khúc gia một cái thật sâu, càng cảm thấy cô đã say. Có điều cách thức say của mỗi người khác nhau thôi.
“Cô say thật rồi.”
Khúc Tiểu Tây cười lạnh: “Sao có thể? Chú lại coi tôi như mèo bệnh hả?” Cô ho khan một tiếng, nói: “Tôi sẽ hát cho mấy người nghe một bài.”
Mọi người: “……”
Khúc Tiểu Tây há mồm hát lung tung: “Cát vàng sa mạc……”
Thật ra bản thân cô cũng chẳng biết mình đang hát cái gì. Mỗi tội cô cũng hiểu từ nhỏ bản thân đã có thói quen này, cứ tự sáng tác rồi hát mấy ca khúc gì đó. Mọi người đều nói ngũ âm của cô không đầy đủ, hát không dễ nghe nhưng cô thấy khá hay đấy nhỉ.
Túc Bạch đang ngồi một bên liên tục ăn cơm nghe được tiếng hát bị sặc một cái, sau đó buông đũa xuống, kết thúc bữa cơm chiều nay.
Giám đốc cũng giống thế, sau khi nghe vô số truyện ma vốn tâm lý trong trạng thái run bần bật lại nghe được ca khúc như quỷ khóc sói gào, ông mím môi, mặt banh chặt.
“Thẩm tiên sinh, tôi không quấy rầy nhã hứng mọi người nữa, bên ngoài còn có chút việc……”
Thẩm Hoài ghen ghét nhìn người trước mặt, ghen ghét ông ta có thể thoát khỏi biển khổ.
Vua cổ động - Tiểu Bắc múa may cánh tay, tung hô: “Chị hát siêu hay.”
Thẩm Hoài còn có Túc Bạch đều nhìn bé, cảm thấy đứa nhỏ này cũng không có gì thẩm mỹ gì.
Đứa nhỏ không có thẩm mỹ còn tiếp tục lắc lắc tay nhỏ, bản thân cổ vũ đã đành lại còn kéo luôn cả Tiểu Bảo và Tiểu Đông. Hai đứa bé này chắc cũng còn xíu xiu thẩm mỹ nên biểu tình đều đau khổ.
Khúc Tiểu Tây hát lung tung mấy bài, rốt cuộc Túc Bạch đứng dậy.
Thẩm Hoài khá cảnh giác: “Cậu muốn đi đâu?” Đừng mơ để lại một mình hắn ta ở đây chịu khổ.
Túc Bạch nói: “Tôi cảm thấy, mọi người chắc cũng không ăn nữa chi bằng đóng gói đồ ăn mang đi đi.” Anh nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, nói: “Không bằng chúng ta trở về rồi tiếp tục hát?”
Khúc Tiểu Tây: “Được đó!” Cô hào sảng nói: “Trở về, tôi hát cho mọi người nghe mấy bài nữa, đều do tôi tự nghĩ ra!”
Túc Bạch: “…… Anh biết.” Bảo sao đều là bài quỷ khóc sói gào chưa từng nghe qua.
Khúc Tiểu Tây: “Tôi còn rap.”
Túc Bạch: “???”
Khúc Tiểu Tây tiếp tục bắt đầu biểu diễn, Túc Bạch: “…… Muốn chết.”
Thẩm Hoài xoa huyệt Thái Dương. May mà hắn ta không tính ở nơi này lâu, nếu ở lâu chắc sẽ phải chịu càng nhiều tra tấn.
Mọi người nhanh nhẹn ra ngoài nhằm kết thúc bữa cơm quỷ dị này.
Mọi người đều lên xe kéo, Khúc Tiểu Tây: “Rap, rap, để tôi rap! Lên!……”
Người kéo xe lảo đảo một cái, suýt nữa hất bay Khúc Tiểu Tây, ông lau mồ hôi một phen, quay đầu nhìn vị khách nữ này. Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Không tồi chứ? Tôi còn biết viết ca từ, không phải đơn giản sao? Tôi cũng làm được.”
Phu kéo xe: “……?” Nói cái gì thế? Ông gặp qua rất nhiều người uống say nhưng chưa được kiến thức qua loại này. Bài hát gì kỳ kỳ quái quái, chắc chắn chưa có người nghe qua đâu!
Thẩm Hoài: “Cho chú gấp đôi tiền xe, chú cứ làm việc của mình đi.”
Phu kéo xe: “Tốt tốt.” Cái này thì ông nghe hiểu. Rất hiểu!
Xe chạy như bay trên đường làm mấy người kéo xe khác hâm mộ nhìn ông. Nhanh thì nhanh đấy nhưng mấy người có biết tiền này không dễ kiếm không? Cực kỳ khó kiếm đấy!
Dọc đường đi, Khúc Tiểu Tây không nghe mọi người khuyên bảo, vẫn cứ hát lên, giọng gần như gào lên.
Đúng, chính là gào lên.
Nói đây là một ca khúc nhưng phu kéo xe lại không hiểu, càng không thừa nhận.
Mọi người đều hi vọng có thể chạy về nhanh chút để lỗ tai được nghỉ ngơi, đặc biệt là người có khoảng cách gần nhất, lại khổ sở này không ai có thể hiểu được.
Rất nhanh xe đã đến khu nhà, mọi người cùng xuống xe. Tiếng hát của Khúc Tiểu Tây vẫn chưa dừng lại. May bây giờ mới khoảng 9:00 chứ nếu muộn chút nữa chắc sẽ phiền nhiễu cho hàng xóm. Lúc Khúc Tiểu Tây vẫn đang lẩm bẩm hát, Lam tiểu thư mở cửa ra nhìn.
Chị không biết là có người có thể hát khó nghe như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận