Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 220. May áo cưới cho kẻ khác

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây nhìn Túc Bạch, chờ anh tiếp tục nói tiếp.
Túc Bạch dừng lại làm người ta có chút khó hiểu. Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói: “Có cái gì anh cứ việc nói.”
Túc Bạch bình tĩnh nói: “Không bằng em cứ đổi tiền thành đồ dùng đi. Hôm nay không dùng không có nghĩa sau này cũng không dùng. Ngoài ra tích trữ một chút lương thực. Nếu có phải chuyện gì thì trong nhà cũng không lo nghĩ đến chuyện ăn uống.”
Nội tâm Khúc Tiểu Tây nghĩ, anh nói cứ như tiểu thuyết tận thế sắp bắt đầu vậy.
Chính là chỗ cô chỉ có bằng đó, có thể tích trữ bao nhiêu đồ đâu?
Lại nói tiền của cô không đủ mua phòng ở Tô Giới nhưng cũng không thể đem hết đi mua đồ chứ? Khúc Tiểu Tây thở dài một tiếng, nói: “Được, em sẽ cẩn thận suy xét.”
Túc Bạch là người thẳng thắn, anh nói luôn: “Bây giờ em có tìm một người nào đó đầu tư kiếm tiền, anh cũng kiến nghị em đừng làm. Hơn nữa cố gắng đừng bại lộ bản thân có tiền, sẽ không an toàn. Hơn nữa em còn không có bối cảnh, muốn kiếm tiền căn bản sẽ may áo cưới cho kẻ khác.”
*May áo cưới cho kẻ khác: Làm việc vất vả nhưng lại lợi cho kẻ khác.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Em hiểu, cảm ơn anh.”
Khúc Tiểu Tây hiểu, Túc Bạch có gì nói đó, đây cũng là nguyên nhân cô đối xử vô cùng chân thành với anh.
“Cảm ơn anh đã chỉ điểm, anh qua phòng khách ngồi đi, chờ chút xíu nữa em sẽ làm xong cơm ngay thôi.”
Túc Bạch hiểu rõ tay nghề của bản thân như thế nào, đến giúp cũng có thể trở thành bi kịch nên anh không khách khí nữa mà yên lặng ra ngoài. Khúc Tiểu Tây bắt đầu xào rau, mỗi lần xào khô đều cho thêm kha khá dầu, thích thả thêm một chút hành tây để tạo hương.
Rất nhanh đã tỏa ra mùi hương thơm ngát. Mọi người đều nhịn không được hít hít mũi.
Lúc Túc Bạch đến không phải đi tay không mà còn cầm theo hai cái rương lớn. Ở đây còn có một người ngoài là Tiểu Nha nhưng Túc Bạch vẫn không do dự mở ra, nói: “Đây là đồ Tiểu Bảo gửi qua bưu điện cho mọi người. Về cơ bản đều là các loại thủ sản vùng núi, hạch đào, hạt thông, hạnh nhân này nọ… À, còn có nấm nữa, nhà mấy đứa có thể đem ra xào hoặc nấu canh đều ngon.”
Tiểu Bắc cùng Tiểu Bảo thân nhất, vội hỏi: “Anh Tiểu Bảo có tốt không ạ? Sau khi về nhà cha anh ấy còn làm chuyện ngốc nghếch không ạ?”
Túc Bạch lập tức bật cười, đáp: “Không, nó sống khá tốt, đã khai giảng rồi, mỗi ngày đều đi học, cuộc sống dễ chịu.”
Nghe thế Tiểu Bắc cuối cùng cũng yên tâm, thở phào: “Như vậy thì tốt rồi.”
Túc Bạch lại nhìn về phía Tiểu Nha, nói: “Hai anh em em cũng có một chút.”
Tiểu Nha: “???”
Túc Bạch: “Tiểu Bảo cũng cho chuẩn bị quà cho hai người đó.”
Tiểu Nha: “!!!”
Cô bé khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, lắp bắp: “Cũng cũng cũng… cũng có của bọn em ạ?”
Cô bé con co quắp nắm chặt quần áo, Túc Bạch mặt không đổi sắc: “Có.”
Túc Bạch: “Em chờ.”
Anh đi luôn xuống lầu, không bao lâu đã cầm theo một cái rổ không nhỏ đi lên, bên trong có một ít thổ sản vùng núi, đủ loại.
Túc Bạch: “Tiểu Đông, em giúp Tiểu Nha bê lên trên lầu. Rổ cầm xuống cho anh, cái này không phải quà tặng mấy đứa.”
Tiểu Nha còn đắm chìm trong khiếp sợ, không nhúc nhích, ngây ngốc.
Tiểu Bắc kéo kéo tóc cô bé, gọi: “Đi rồi kìa. Em còn ngốc gì đó?”
Tiểu Nha: “A, à à à vâng.”
Cô bé không nghĩ tới hai anh em mình cũng có thể nhận được quà.
Hai người Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc: “Đi, bọn anh mang lên giúp em.”
Tiểu Nha mím miệng nhỏ, má lúm đồng tiền nhỏ xinh như ẩn như hiện, vui mừng đáp lời: “Vâng ạ.”
Ba đứa bé cùng nhau ra ngoài, Túc Bạch vừa ngẩng đầu đã thấy Khúc Tiểu Tây bưng một đĩa đồ ăn dựa cửa cười như không cười.
Ánh mắt Túc Bạch lóe lóe, như không có việc gì: “Đồ ăn xong rồi?”
Khúc Tiểu Tây: “Mới được một món.” Cô cười cười, nhỏ giọng: “Thật ra kia không phải do Tiểu Bảo tặng nhỉ?”
Túc Bạch: “Trên thực tế là Tiểu Bảo gửi qua bưu điện lại đây.”
Anh nhận đĩa từ Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây híp mắt: “Nhưng… gửi cho anh.”
Túc Bạch liếc nhìn cô một cái, nói: “Nhà anh vẫn còn.”
Nghe được trên lầu truyền tiếng bước chân đi xuống, Khúc Tiểu Tây không nói nữa, cô trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Tiểu Nha đi theo Tiểu Đông và Tiểu Bắc xuống lầu. Khuôn mặt hồng hồng, con bé cực kỳ nghiêm túc: “Thầy Túc, cảm ơn anh và Tiểu Bảo.”
Bé thật ra rất sợ Túc Bạch, lại dùng sức tự cổ vũ nhằm tăng dũng khí đánh bạo nói lời cảm ơn.
Túc Bạch liếc mắt nhìn bé một cái, ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Phong ba ở phòng khách Khúc Tiểu Tây không biết, cô còn đang bận xào rau đây này. Không bao lâu mọi người đã ngồi trước bàn cơm, năm người nên ghế nhà cô không đủ dùng, Túc Bạch đành phải về nhà lấy ghế dọn thêm qua.
Khúc Tiểu Tây: “Ăn cơm thôi.”
Ngoài món cơm khoai tây, Khúc Tiểu Tây còn nấu thêm một nồi canh cà chua trứng, hấp hai con cá, xào một đĩa lòng gà, lại thêm một đĩa ngồng tỏi non xào thịt, cuối cùng còn có món cải dầu xào. Chỉ vài món ăn nhưng lượng Khúc Tiểu Tây làm lại không hề ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận