Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 463. Thẹn quá hóa giận

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây nói rất chậm, lúc nói chuyện còn nghiêm túc quan sát biểu tình hai người, xác nhận Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc không có gì phản cảm mới tiếp tục nói: “Đương nhiên yêu đương không có nghĩa là sẽ phải kết hôn. Nếu kết hôn em nhất định sẽ tham khảo ý kiến của hai người. Bởi vì chuyện yêu đương là chuyện của hai người còn kết hôn lại không phải. nếu có một ngày em muốn cùng anh ấy kết hôn thì dĩ nhiên hi vọng nhận được sự chúc phúc của anh và Tiểu Bắc. Nếu hai người không muốn, em và anh ấy có thể sẽ tách ra.”
Tiểu Đông gãi gãi đầu mê mang nói: “Yêu đương cùng kết hôn có chỗ nào không giống nhau?”
Cậu một chút cũng không hiểu.
Tuy tự xưng khôn khéo nhưng Tiểu Bắc cũng không hiểu lắm, cu cậu nói: “Yêu đương, còn có thể không kết hôn sao?”
Khúc Tiểu Tây: “Đương nhiên là có nha.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc: “!!!”
Khúc Tiểu Tây nhìn họ trừng đôi mắt tròn xoe, cười tủm tỉm nói: “Yêu đương có thể bỏ qua sự chênh lệch và mối quan hệ gia đình ảnh hưởng đôi bên. Thế nhưng kết hôn lại không được. Dù sao yêu đương không có nghĩa là ở cùng một chỗ, tương lai không sinh con, nếu muốn em hoàn toàn có thể coi như người nhà anh ấy không tồn tại. Ngược lại kết hôn không giống vậy. Em đây lấy một ví dụ, nếu Túc Bạch không thích hai người, bọn em mà yêu nhau, anh ấy có thể sẽ không nói gì. Trái lại nếu kết hôn, hai người lại là anh vợ và em vợ của anh ấy, anh ấy đối với hai người sẽ phải khách khách khí khí.”
Tiểu Đông: “Thầy Túc vẫn luôn đều rất khách khí.”
Tiểu Bắc chống cằm nói: “Em hình như hơi hơi hiểu rồi.”
Tiểu Đông nói thẳng: “Anh không hiểu.”
Khúc Tiểu Tây: “Yêu đương dĩ nhiên không có bảo đảm, tùy thời có thể tách ra. Thế nhưng kết hôn thì bọn em sẽ sống với nhau đến già.”
Tiểu Bắc nhấc tay, dũng mãnh lên tiếng: “Kết hôn cũng có thể ly hôn.” Cu cậu chọc chọc vào tờ báo chí nói: “Em nhìn thấy có người đăng báo ly hôn rồi.”
Cu cậu cũng không phải trẻ con không biết gì đâu nhé.
Khúc Tiểu Tây: “……”
Sau vài giây ngắn ngủi trầm mặc cô mới đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, em xem, kết hôn muốn chia tay còn phải có nghi thức, không thể tùy tùy tiện tiện được. Vậy em đã nhìn thấy trên báo có tin tức nói chuyện yêu đương mà chia tay chưa?”
Tiểu Bắc: “Nhìn thấy rồi, nữ minh tinh Diêu Mạn Lộ cùng bạn trai nhà giàu chia tay, đường ai nấy đi.”
Tiểu Bắc lại chọc chọc vào tờ báo.
Khúc Tiểu Tây: “…… Em còn đọc rất nhiều báo nhỉ?”
Tiểu Bắc: “Hắc hắc! Đúng đó!”
Khúc Tiểu Tây: “Đúng cái gì mà đúng!” Cô chọc cu cậu một cái: “Dù sao hai người chỉ cần biết không giống nhau là được, không được ở chỗ này tranh cãi phá đám tui.”
Cô một giây xù lông, quyết định từ bỏ giảng giải đạo lý lớn cho hai tên này. Cô đã làm thiếu nữ thành niên, cần gì phải theo chân đám trẻ nhóc giảng giải đạo lý làm gì. Cô quyết đoán dạy bảo cả hai: “Hai người thành thật một chút cho em, những cái không cần thiết thì không phải nói. Hai người cứ biết bọn em đang yêu nhau, chưa có ý định lập tức kết hôn là được. Hiện tại, bây giờ, ngay lập tức về phòng tắm giường ngủ ngay cho em!!!”
Cô nói: “Chị đây không cần phải tốn công tốn sức giảng chuyện tình cảm cho mấy đứa trẻ con, đều đi ngủ đi.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc nhìn Khúc Tiểu Tây bạo phát chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại rồi yên lặng đứng dậy về phòng.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc ra về, Khúc Tiểu Tây hừ một tiếng, trực tiếp vào phòng vệ sinh, có điều chỉ một giây đồng hồ lại vụt ra: “Quần áo bảo hai người mua đâu?”
Tiểu Bắc hình như đang đang định nói cái gì với anh trai lại bị chị gái thình lình mở cửa làm hoảng sợ, cu cậu vỗ ngực nói: “Chị, chị hấp tấp quá đi.”
Khúc Tiểu Tây hồ nghi nhìn họ nói: “Hai người không phải nghĩ tui nói linh tinh chứ?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lập tức: “Không!”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Thật vậy chăng?”
Tiểu Bắc: “Thật!” Cu cậu kiên định giữ chặt tay anh trai nói: “Bọn em đi lấy quần áo cho chị.”
Nói xong vèo vèo chạy mất.
Hai người giống như ong mật nhỏ bận rộn, chẳng mấy chốc đã cầm quần áo đưa qua.
Khúc Tiểu Tây hung dữ uy hiếp: “Không được nói bậy sau lưng chị.”
“Được.” Hai cậu động tác nhất trí.
Hai người yên lặng về phòng, Tiểu Đông ra dấu hỏi: “Tiểu Bắc, em đã hiểu chưa?”
Khúc Tiểu Bắc gật gật đầu nói: “Hình như hiểu một chút.”
Khúc Tiểu Đông phiền muộn, em trai cũng đã hiểu mà cậu còn không hiểu. Chẳng qua Tiểu Đông rất nhanh đã bình tĩnh lại. Dù sao em trai vốn dĩ đã thông minh hơn cậu. Cậu nói: “Vậy em giảng cho anh chút.”
Tiểu Bắc trộm liếc liếc mắt nhìn cửa phòng chị mình, hạ giọng: “Em cảm thấy chúng ta nói thêm thì chị sẽ thẹn quá hóa giận, chúng ta trở về phòng rồi lén nói.”
Tiểu Đông: “Vì sao lại giận?” Rất nhanh lại gật đầu: “Cũng đúng, vừa rồi đã thẹn quá hóa giận rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận