Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 445. Liếc mắt đưa tình

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô cẩn thận kiểm tra phòng này, dặn: “Nếu có người tới, anh nhớ nhắc em đấy.”
Túc Bạch gật đầu: “Anh biết.”
Kho hàng này có kích cỡ khoảng 70-80 m2, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Túc Bạch chăm chú nhìn cửa ra nhưng cũng không quên kiểm tra tỉ mỉ những chỗ xung quanh mình.
Khúc Tiểu Tây tìm một vòng lớn, thấy tìm phá kỹ rồi mà không có tiến triển gì, cô nghi ngờ xoa xoa eo, nói: “Anh nói xem căn phòng này nếu có mật thất thì phải đi vào bằng cách nào? Cũng không thể đào đất mà vào chứ?”
Cô bắt đầu hoài nghi không biết ký ức của mình có chỗ nào không đúng không.
Rồi rất nhanh Khúc Tiểu Tây đã lắc lắc đầu phủ nhận, tuy cô không ỷ lại vào tình tiết trong tiểu thuyết nhưng công cụ mang tên 'tình tiết' này chắc hẳn sẽ không sai.
Cô lùi dần về phía cửa: “Đồ đạc trong căn phòng này đều bị dọn hết, cơ quan cũng không có khả năng đặt trên giá……”
Trong các bộ phim truyền hình cổ đại chỉ cần cái bình vừa xoay thì cửa mật thất cũng mở ra. Mỗi tội nơi này đồ đạc còn chẳng nói chứ có gì mà nhắc đến mở mật thất thế này thế nọ. Mà trên mặt đất, trên tường cũng chẳng có đồ gì khác nên căn bản không thể do ngoại lực tác động. Khúc Tiểu Tây chỉ có thể thở dài một hơi.
“Anh nói xem, lão ta không phải chôn dưới đất nhỉ? Nếu không sẽ phải đào ra à?” Khúc Tiểu Tây nỗ lực điều chỉnh tâm tình, vui đùa một câu.
Túc Bạch nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, đột nhiên nói: “Vì sao không có khả năng?”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Túc Bạch nghiêm túc: “Nghe nói người này cực kỳ keo kiệt, nếu như thật có cá tính như vậy thì lão có ý tưởng này cũng không lạ mà?”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Khóe miệng cô hơi run rẩy, trầm ngâm trong chốc lát, cô thấp giọng: “Hình như quả thật móa nó khá có lý.”
Bởi vì cô nói thô tục, Túc Bạch hơi hơi nhíu mày, có điều vẫn không ngăn Khúc Tiểu Tây lại.
Khúc Tiểu Tây: “Nếu như vậy, lão ta thật đúng là giỏi lòe người.”
Có lẽ cũng đúng là như vậy, những người này tìm lâu thế đều không có chút manh mối, Khúc Tiểu Tây nói: “Để em tìm lại!”
Túc Bạch: “Anh tìm cùng em.”
Hai người lại lần nữa tìm kiếm.
Đêm hôm khuya khoắt, Lão Nhị vô lại lê giày rón rén hướng về phía Tây viện mà đi. Gã ta nhìn chung quanh một vòng rồi mới rẽ vào lối nhỏ tới Tây viện, vừa đi gã ta vừa cúi đầu nhìn tay rồi vội vàng hướng về phía nhà chính của Tây viện.
Gửa phòng vừa mở ra gã ta đã nhanh như chớp chui vào trong. Không bao lâu đã có một người phụ nữ vội vã tiến vào. Tốc độ của người này cũng rất nhanh nhưng dáng vẻ không chút khẩn trương. Có thể thấy chuyện như vậy chắc cũng thường xảy ra. Người này vội vàng chui vào phòng, vừa mới vào cửa đã bị Lão Nhị vô lại ôm lấy.
Người tới không phải ai khác, đúng là Khúc thị.
Khúc thị nói dỗi gã ta: “Đáng ghét……”
Hai người rất nhanh đã ở trong phòng làm này làm kia.
Mắt thấy hai kẻ kia chắc chưa thể ra khỏi phòng ngay được, Túc Bạch rũ mắt xuống.
Đúng vậy, ngay khi Lão Nhị vô lại bắt đầu bước vào sân, Túc Bạch đã theo dõi gã ta. Anh nhìn chằm chằm vào gã ta rồi một tay làm thủ thế với Khúc Tiểu Tây. Khúc Tiểu Tây hiểu ý tắt đèn pin đi rồi nhanh chóng đứng sát vào bên cạnh Túc Bạch, hai người cứ thế đứng gần nhau nhìn chằm chằm bên ngoài.
Lão Nhị vô lại đến, Khúc thị cũng đến…
Chỉ cần hơi động não một chút sẽ biết hai kẻ này đến đây làm gì, Khúc Tiểu Tây trợn trắng mắt, thấp giọng: “Bà ta vẫn còn sức cơ đấy.”
Dù biết rõ cách rất xa, ở giữa còn có sân, người ta lại đang ở trong phòng, Khúc Tiểu Tây chắc chắn không nhìn thấy gì nhưng Túc Bạch vẫn che kín đôi mắt Khúc Tiểu Tây, thấp giọng nói: “Đừng nhìn loại chuyện dơ bẩn này.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Anh cũng quá khoa trương rồi.”
Cô duỗi tay lay lay tay Túc Bạch, không chỉ không nghe lời mà còn nhón mũi chân hướng ngoài cửa sổ rình trộm, hỏi: “Chúng ta có nên ra ngoài nhòm xem chút không?”
Túc Bạch lập tức: “Không được.”
Đại thểể phát hiện giọng điệu mình không tốt, anh lập tức nói: “Nếu em không yên tâm, anh đi nhìn một cái, em thì không cần qua. Mấy chuyện dơ bẩn đó xem chỉ đau mắt.”
Khúc Tiểu Tây muốn phản bác vài câu, mỗi tội chỉ vừa mới ngẩng đầu lên thì hai người đã suýt nữa lại đụng vào nhau.
Túc Bạch ngửi thấy một mùi hương dễ chịu. Mùi hương này đến từ người Khúc Tiểu Tây, thiếu nữ luôn mang theo chút hương vị tươi mát, có lẽ là mùi của bồ kết, cũng có lẽ là hương thơm của xà bông hoặc có thể là mùi kem dưỡng da… hay đó là hương vị của chính cô?
Tóm lại rất tươi mát, rất dễ ngửi.
Ở nơi như thế này đáng ra anh phải cẩn thận nhưng lúc này anh khó mà nhẫn lại được.
Túc Bạch phân tâm, Khúc Tiểu Tây làm gì có chuyện không cảm giác thấy? Ở trong cùng một không gian nho nhỏ như vậy, cảm giác của cô vô cùng nhanh nhạy. Hơn nữa từ lúc hai người tránh vào khe hở đầu tường ban nãy cô đã thấy cứ là lạ thế nào.
Ngay vừa nãy thôi, anh vừa nhìn cô cô đã có cảm giác mặt mình nóng lên như bốc hỏa.
Hai người yên lặng đứng đối diện nhau. Nếu người khác nhìn vào còn không thiếu nói một câu, liếc mắt đưa tình.
Túc Bạch mắt qua mày lại nhìn Khúc Tiểu Tây, cả hai chẳng ai rời mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận