Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 447. Ngủ chung

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch: “Thời gian đã quá lâu rồi nên tính cảnh giác của đám người đó đều bị mài mòn dần. Nếu hôm nay là ngày đầu tiên bọn chúng ở đây thì có lẽ bọn chúng còn cảnh giác chứ đã qua đến ngày hôm sau, ngày thứ ba rồi một tháng, hai tháng, ba tháng đến nửa năm… bây giờ đã qua hơn một năm. Bọn chúng dù có cảnh giác hơn nữa cũng từ từ buông lỏng. Mà những người bên ngoài cũng như vậy. Ngày đầu tiên còn cảm thấy nơi này có gì đó, rồi qua một thời gian bọn họ tốn bao nhiêu thời gian mà không tìm được thứ gì ở nhà họ Bạch, cơ hội càng ngày càng xa khiến bọn họ từ từ không cho rằng ở đây có gì nữa. Có đôi khi thời gian mới là thứ đáng sợ nhất.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, thật sâu cảm thấy Túc Bạch nói rất có lý.
Cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta đây xem như đã chọn được ngày tốt rồi.”
Túc Bạch gật đầu: “Quả thực thế!”
Lời này thật không sai chút nào.
Khúc Tiểu Tây xoay người lại kiểm tra một chút, cô nói: “Hoàn toàn nhìn không ra……”
Túc Bạch nói: “Tiểu Tây.”
Khúc Tiểu Tây quay đầu lại: “Dạ?”
Túc Bạch nói: “Em đến đây.”
Khúc Tiểu Tây nghi ngờ nhìn về phía Túc Bạch, rồi lại đi tới bên cạnh anh, anh nắm lấy tay Khúc Tiểu Tây, lui về phía sau một bước.
Khúc Tiểu Tây: “Sao thế? Anh phát hiện manh mối?”
Túc Bạch lắc đầu nói: “Không có, anh chưa phát hiện ra manh mối, chỉ là anh nghĩ chúng ta không cần tìm xuống dưới.”
Khúc Tiểu Tây tò mò mở to hai mắt, đôi mắt cô ngập nước, lúc nhìn người khác khiến người ta khó có thể rời mắt được. Túc Bạch ho khan nhẹ một tiếng, có hơi chút ngượng ngùng, anh nói: “Anh nghĩ nếu em xác định ở chỗ này có mật thất thì chúng ta thôi không tìm nữa. Bây giờ kể cả có tìm cũng khó có thể bắt tay vào đào được. Có đào thì cũng không mang đi được. Hà tất phải lãng phí thời gian làm gì.”
Khúc Tiểu Tây: “Nhưng không đào thì làm gì bây giờ??”
Túc Bạch bật cười: “Làm sao bây giờ? Cái gì cũng không cần làm!” Anh nói: “Nếu em xác định chính là chỗ này thì chúng ta trực tiếp sắp xếp người ở tới đây đào là được. Như vậy……”
Anh ghé miệng tới gần lỗ tai Khúc Tiểu Tây thì thầm nói ra.
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Cũng đúng!” Dừng một chút, cô lại nói: “Mỗi tội người của bọn chúng cũng không ít, chúng ta không thể đảm bảo sẽ không đánh rắn động cỏ? Em cũng không phải sợ bọn chúng mà em sợ việc ầm ĩ sẽ kéo theo những kẻ ham tiền khác đến đây.”
Túc Bạch cười: “Không sao, làm người khác ngủ rất dễ.”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Túc Bạch: “Em muốn để bọn chúng sống thì có phương pháp giúp bọn chúng cứ thế ngủ say. Nếu em không muốn để bọn chúng sống thì lại có phương thức cho chúng chết.”
Khúc Tiểu Tây liếc mắt nhìn Túc Bạch một cái thật sâu, ừ một tiếng.
Hai người thương lượng thỏa đáng, Khúc Tiểu Tây nhìn nơi này một lượt, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Túc Bạch: “Sao anh không hỏi vì sao em biết mật thất nhất định ở chỗ này?”
Cô truy hỏi: “Bất luận ai cũng phải nghi ngờ cơ mà?”
Túc Bạch: “Em ở Bạch gia ở đã hơn một năm lại thông minh như vậy, biết một chút cũng không khó?”
Khúc Tiểu Tây cảm khái: “Anh thật biết cách khen người.”
Túc Bạch: “Anh có tin tưởng với năng lực của em.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, nói: “Quả thật em không gì không làm được. Em nói với anh chứ em chỉ thiếu nhân lực thôi còn những cái khác thì đều đủ cả đấy.”
Túc Bạch cũng bật cười, anh duỗi tay xoa nhẹ đầu Khúc Tiểu Tây một chút, nhưng một tay khác lại gắt gao nắm tay cô không buông ra.
Khúc Tiểu Tây cảm giác được lòng bàn tay anh mồ hôi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao anh không buông tay?”
Túc Bạch ngây ra một lúc nhìn Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc hỏi: “Sao anh lại không buông tay?”
Lại lần nữa dò hỏi.
Túc Bạch nhấp môi không nói gì.
Khúc Tiểu Tây thấy anh như vậy, như có như không bật cười, nhẹ giọng: “Thật kỳ quái nha, lòng bàn tay anh có rất nhiều rất nhiều mồ hôi đó.”
Túc Bạch nhìn mắt to sáng ngời của Khúc Tiểu Tây, đột nhiên nói: “Nếu anh vẫn luôn không buông tay, em định làm gì bây giờ?”
Khúc Tiểu Tây thình lình ngẩng đầu, hai người lại đối diện nhau.
Khúc Tiểu Tây đột nhiên hoảng loạn, cô vội tránh thoát khỏi tay Túc Bạch: “Em phải đi về, em mệt rồi.”
Cô cứ vội vã đi nhanh ra ngoài, những thứ khác đều không quan tâm nữa.
Túc Bạch đuổi sát phía sau Khúc Tiểu Tây, anh cũng không nói lời nào.
Khúc Tiểu Tây cứ thế vội vàng vòng qua cửa sau. Lúc này đêm khuya tĩnh lặng, cả một tòa nhà cứ như đều đã ngủ say rồi. Khúc Tiểu Tây nói: “Em……”
Túc Bạch đi nhanh vài bước tiến lên: “Cách cũ, em dẫm lên bả vai anh.”
Khúc Tiểu Tây nhấp môi, gật đầu.
Hai người cứ vậy Tâm trạng khác nhau mà quay về tiệm cơm Hòa Bình, một đường chẳng ai nói gì.
Chỉ là nếu không về còn đỡ, tới khi về đến phòng Khúc Tiểu Tây lại hơi chút ngượng ngùng.
Hai người bọn cô còn phải ngủ chung một gian đấy. Dù cả hai đã thương lượng tốt là một người ngủ trên giường còn một người ngủ ở sofa nhưng dù sao cũng trong cùng một phòng. Ở giữa có đường lại còn treo thêm mảnh nhưng đến cái cửa cũng không có mà.
Khúc Tiểu Tây hít một hơi thật sâu, bắt đầu khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận