Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 303. Không đúng lắm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch đứng bên cạnh Khúc Tiểu Tây, dặn: “Người của Công ty Phú Lệ tốt nhất em nên ít tiếp xúc thôi. Đúng là Công ty Phú Lệ che chở sẽ giúp giảm bớt nhiều phiền toái nhưng đồng thời họ cũng sẽ đem đến những chuyện rắc rối khác, như vậy thành ra chẳng khác gì nhau.”
Khúc Tiểu Tây không ngờ Túc Bạch sẽ nói cái này, thôi thì người khác có lòng tốt nhắc nhở, cô cũng không thể không cảm kích.
Khúc Tiểu Tây: “Em biết.”
Túc Bạch: “Đỗ Bách Tề tuy rằng vẫn luôn tươi cười đầy mặt, nhưng thực chất tàn nhẫn khôn khéo.”
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, giọng vẫn nhàn nhạt: “Hai người có thù oán sao?”
Túc Bạch: “Không có, anh ăn ngay nói thật.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng, đáp: “Có một số việc không cần anh nói.”
Túc Bạch nhấp môi, tiếp tục nói: “Vu Mãnh nhìn có vẻ thiện lương ngây thơ nhưng Vu gia lại không phải gia đình đơn giản. Những nhà hào môn như vậy luôn rất phức tạp. Huống chi người ta còn là nhà giàu số 1. Tâm tính của Vu Mãnh như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn. Chỉ xem bản thân cậu ta liệu có thể gánh vác hay không thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh có ý gì?”
Túc Bạch suy nghĩ một chút, chân thành nói: “Anh sợ em bị người ta hại.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng cười thành tiếng: “Nhìn anh bây giờ cứ như cha già lo con gái bị lừa vậy.”
Mặt Túc Bạch nháy mắt đỏ.
Khúc Tiểu Tây: “Bọn họ thế nào đều là chuyện của họ, chẳng liên quan gì đến em, em cũng chẳng muốn trộn lẫn vào làm gì. Bạn bè bình thường thôi, em không hi vọng mình dính líu đến tình thù giữa các bang phái hay ân oán hào môn của người ta. Loại tép riu như em thế này, anh cũng quá để mắt đến em rồi.”
Cô nói: “Anh có muốn tối nay qua nhà em cùng ăn cơm không?”
Túc Bạch lập tức đáp: “Muốn.” Anh tươi cười xán lạn: “Em muốn ăn cái gì? Để anh đi mua.”
Khúc Tiểu Tây: “Dọn nhà hôm nay có chút mệt. Anh mua chút đồ ăn đơn giản thôi, em xào vài món rau là được.”
Túc Bạch: “Được!”
Anh xoay người muốn đi, Khúc Tiểu Tây đột nhiên gọi anh lại: “Thầy Túc này, anh nói xem, có phải em trưởng thành có một gương mặt em gái quốc dân không nhỉ?”
Túc Bạch: “???”
Khúc Tiểu Tây: “Sao em cứ thấy tất cả mọi người đều muốn biến em thành em gái nhỏ thế?”
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây thật sâu, mãi sau hết nhắm mắt lại mở mắt.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Túc Bạch nghiêm túc: “Không có.”
Khúc Tiểu Tây: “Hở?”
Túc Bạch càng thêm nghiêm túc: “Anh chưa bao giờ nghĩ em là em gái anh, anh cũng không muốn có thêm một em gái.”
Nói xong, xoay người đi thẳng.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc ghé vào cạnh cửa thấp giọng trao đổi.
Tiểu Đông: “Anh thấy thầy Túc rất tốt, không cướp em gái đi. Anh ghét nhất những kẻ đã không có em gái rồi còn có ý đồ cướp em gái của người khác.”
Đúng, không sai, chính là kẻ được gọi là chú Đỗ kia.
Già như vậy rồi, bản thân không có em gái thì thôi còn muốn cướp của nhà khác, thật quá phận.
Tiểu Bắc ý sâu xa nhìn theo bóng dáng Túc Bạch, nói: “Hình như có chỗ nào không đúng lắm.”
Tiểu Đông nghi ngờ vò đầu: “Không đúng chỗ nào?”
Tiểu Bắc: “Chỉ một vài câu không thể nói rõ.” Tóm lại, chính là không đúng lắm.
Nhóc nói: “Chú Đỗ thật ra khá tốt.”
Tiểu Đông mở to mắt, không tán đồng: “Tiểu Bắc, em thấy chú ta tốt á? Chú thoạt nhìn giống như một người xấu đấy.”
“Chính là ngay từ đầu muốn nhận em gái mới không đáng sợ. Tính ra anh vẫn không rõ rồi.” Tiểu Bắc mắt to sáng rực: “Dù sao không ai có thể cướp chị đi hết.”
Tiểu Đông: “????”
Cậu buồn bực nhìn em trai, hỏi: “Cho nên, em có ý gì? Sao anh không hiểu gì cả?”
Tiểu Bắc: “Đúng, nhận em gái không đáng sợ, muốn chị thành vợ mới đáng sợ.”
Tiểu Đông: “…… vợ?” Cậu ngơ ngác hỏi: “Vì sao thành vợ lại đáng sợ?”
Tiểu Bắc: “Như vậy mới gọi là chân chính cướp chị đi đó.”
Khúc Tiểu Tây rốt cuộc nghe không nổi nữa, cô tiến lên một bước, đè đầu hai người lại, la lối ầm ĩ: “Hai người không cần ở trước mặt em lớn tiếng giả bộ nói nhỏ. Thật quá đáng đó, có biết không?”
Hai tên nhãi đều nở nụ cười.
Khúc Tiểu Tây: “Đi đi đi, đều tránh ra, em phải về phòng cảm thụ hơi thở nhà mới một chút.”
Từ buổi sáng sau khi dọn qua đến giờ, cô còn chưa kịp cảm nhận chút nào đâu.
Người cứ qua qua lại lại, đến cửa cũng không thể đóng được.
Cực kỳ nhiều người.
Khúc Tiểu Tây: “Em muốn cảm nhận giường mới đây nè.”
“Anh cũng muốn thử!”
“Em cũng thế!”
Ba anh em vội vàng về phòng của mình, ngã một cái xuống giường, muốn giả bộ người chết.
Khúc Tiểu Tây cảm nhận được mùi nắng mới và xúc cảm mềm như bông mềm đem đầu vùi sâu trong chăn. Đứng không bằng ngồi, ngồi không bằng nằm. Cô nằm ườn nghỉ ngơi một lát rồi mới đứng dậy. Đám nhỏ dọn dẹp trong nhà thật sạch sẽ làm sao. Điều này khiến Khúc Tiểu Tây nảy sinh ý định thuê một người giúp việc.
Nếu có người giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa thì cô sẽ dễ chịu hơn nhiều. Mỗi tội đến giờ vẫn chưa thấy ai vừa thuê nhà còn muốn thuê luôn cả người giúp việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận