Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 178. Một trời một vực

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Thẩm Hoài: “Khúc tiểu thư rời Phụng Thiên lâu ngày chỉ sợ còn không biết gần đây Phụng Thiên Thành náo nhiệt lắm đó.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng, mang theo chút tò mò mỉm cười hỏi: “Đám người Bạch gia đều chết sạch rồi à?”
Thẩm Hoài ẩn ý: “Còn chưa, có điều tôi đánh giá, nhanh thôi.”
Hắn ta nhìn vào đôi mắt Khúc Tiểu Tây, muốn từ đó nhận ra chút gì, chậm rãi hỏi lại: “Chuyện này chỉ sợ không ngoài dự liệu của Khúc tiểu thư hả?”
Khúc Tiểu Tây cực kỳ thành thật, cô gật đầu khẳng định: “Đúng là không ngoài dự kiến của tôi, dù sao ngày lễ ngày tết tôi đều hóa vàng mã cho cha mẹ để họ phù hộ kẻ thù sớm chết không có chỗ chôn. Lâu lâu tôi còn đi miếu Thành Hoàng bái lạy cầu thần phù hộ cho đám người đó đều xong đời. Ông trời dù vội đến đâu thì chắc cũng sẽ nghe được một vài câu ha?”
Khúc Tiểu Tây tươi cười càng thêm xán lạn.
“Thẩm tiên sinh từ Phụng Thiên tới, không bằng nói cho bọn tôi chút đi?”
Lúc Khúc Tiểu Tây nói những lời này đặc biệt chân thành, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài. Thẩm Hoài ban đầu còn nói chuyện bình thường, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn ta nhìn vào đôi mắt cô, sau vài giây ngắn ngủ giật mình, lại mất tự nhiên rời tầm mắt.
Ánh mắt Đỗ Tiểu Ngũ lóe lên, liếc nhìn Thẩm Hoài một cái thật sâu.
Thẩm Hoài cuối cùng cũng là người trưởng thành lại không phải kẻ bình thường nên rất nhanh đã khôi phục như cũ.
Hắn ta cúi đầu xuống, lại cười như không cười ngẩng đầu: “Cô muốn biết?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng rồi.” Cô còn nghiêm túc: “Tôi rời đi lâu như vậy, bên cạnh cũng không có người từ Phụng Thiên tới, khó có được lại gặp chú, tự nhiên phải tò mò rồi.”
Nói tới đây, cô lại lập tức nói: “Chờ một chút! Nếu mấy người đó trải qua thoải mái thì đừng nói với tôi làm gì, tôi sợ mình sức đến nỗi ngủ không yên. Nếu họ trải qua cuộc sống không ra gì thì mời ngài nói cho tôi một chút. Bọn họ gặp xui xẻo, tôi còn có thể vui mừng ra ngoài uống thêm một chén.”
Thẩm Hoài: “Cô trực tiếp……”
“Uống nước!” Tiếng Tiểu Bảo tức tối vang lên, nhóc đưa cái ly cho Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cúi đầu nhìn con trai, nhịn không được mà xoa xoa đầu nó, Tiểu Bảo hừ một tiếng, xoay người ngồi bên cạnh Khúc Tiểu Tây, cười mời: “Chị uống nước.”
Cách đối đãi với hai người quả thực cách biệt một trời một vực.
Thẩm Hoài cũng không thèm để ý, không chỉ không để ý mà trong lòng còn có chút ấm áp khó giải thích. Tiểu Bảo nhà hắn ta lớn như vậy mà còn chưa từng rót nước cho hắn ta lần nào đâu. Rõ ràng là cha con nhưng luôn lạnh nhạt với nhau. Không phải hắn ta không thương đứa con trai này mà tình cảm của người đàn ông luôn khó nói ra miệng. Ngần ấy năm hắn ta với con trai lạnh nhạt, nếu không phải lần này xảy ra chuyện thì có thể quan hệ hai người sẽ tiếp tục đi xuống nữa.
Đôi khi hắn ta nghĩ, có phải ông trời cho hắn ta một cơ hội để biết con trai quan trọng đến cỡ nào không.
Thẩm Hoài cúi đầu uống một ngụm nước.…… “Phốc!”
Nước trong miệng hắn ta phụt một tiếng, tất cả đều phun ra ngoài.
Mấy người khác trong phòng đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta. Lông mày Thẩm Hoài nhíu chặt đến mức có thể cái chết cả ruồi. Hắn ta nhìn thẳng vào Tiểu Bảo, nói: “Con còn thêm muối trong nước?”
Quả thực mặn chết voi.
Tiểu Bảo đúng lý hợp tình: “Con chỉ dạy dỗ cha một chút, có cái gì không đúng?”
Thẩm Hoài: “…… Ha hả!” Hắn ta gần như từ kẽ răng phát ra được mấy chữ.
Tiểu Bắc ngẩng đầu dũng cảm gánh vác trách nhiệm: “Là cháu dạy anh Tiểu Bảo làm như vậy, chú là một người cha hư hỏng nên phải chịu trừng phạt.”
Khúc Tiểu Tây lập tức: “Ai nha, Tiểu Bắc, sao em trượng nghĩa như vậy nha?”
Thẩm Hoài: “……” Hắn ta hít một hơi thật sâu, nói: “Các người giỏi thật! Thẩm Án Hoài, con ở bên ngoài học được nhiều nhỉ?”
Tiểu Bảo: “Ai cần cha lo!”
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm con trai, Tiểu Bảo nắm chặt nắm tay nhỏ, cắn môi. Đúng lúc tâm trạng nhóc bất ổn như vậy, Khúc Tiểu Tây đưa tay nắm lấy tay nhóc.
Khúc Tiểu Tây không một chút yếu thế, cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Hoài: “Tôi không cảm thấy hai người bọn nó làm sai, ngược lại tôi còn thấy làm chưa đủ. Chú vốn dĩ nên chịu trừng phạt. Không phải cứ người lớn thì nhất định đã đúng. Chú có biết sai lầm của chú tạo thành thống khổ cho Tiểu Bảo như thế nào không? Nếu không phải may mắn Túc Bạch vừa vặn ở tầng dưới nhà tôi. Chú biết Tiểu Bảo có thể gặp phải chuyện gì không? Chú nhìn con trai chú xem, nó mới chỉ có 10 tuổi, không phải trẻ con 3 tuổi, nó không biết nhà mình ở đâu sao? Nó biết nhưng nó tình nguyện lưu lạc bên ngoài, tình nguyện nhặt đồ ăn, nguyện xin tiền người ta. Thậm chí tình nguyện đứng giữa trời mưa to để rồi sốt cao đến 40 độ, hôn mê mà vẫn không muốn về nhà. Chú nói, đây là trách nhiệm của ai, vì sao lại như vậy? Đừng nói giờ nó cho chú uống nước muối, kể cả cho chú uống bã đậu tôi cũng cảm thấy chưa đủ để đền bù những thương tổn mà chú gây ra cho nó.”
Khúc Tiểu Tây cảm thấy nếu nói đạo lý thì kẻ khác chẳng qua được cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận