Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 403. Học lái xe

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tiểu Thạch Đầu cùng Trương Tiểu Đệ đứng bên cạnh hâm mộ nhìn hai người.
Lam tiểu thư thấy biểu cảm của con trai lập tức hiểu thằng nhóc hâm mộ cái gì. Chị quả thực không phải một người mẹ có năng lực nhưng chị vẫn hi vọng người khác có thì con trai nhà mình cũng có. Thằng bé đã chịu khổ nhiều như vậy, lại còn hiểu chuyện như thế, mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu, chị cũng muốn cố gắng cho thằng bé được thỏa mãn nguyện vọng.
Chị lập tức nói: “Túc Bạch, Tiểu Tây, hai người qua đây, chị có chút việc muốn nói……”
Hai người tò mò nhìn Lam tiểu thư, Lam tiểu thư đẩy hai người, gọi: “Hai người đến đây.”
Ba người đứng ở trong một góc không biết nói gì đó, Túc Bạch cùng Khúc Tiểu Tây đều bật cười. Không bao lâu, Lam tiểu thư đã vui vẻ nói: “Tiểu Thạch Đầu, con cũng cùng mấy đứa học lái xe nhé.”
Tiểu Thạch Đầu: “!!!”
Cu cậu không thể tin nhìn mẹ mình, ngập ngừng khóe miệng mãi mới nói: “Con con con… con cũng có thể học sao?”
Lam tiểu thư: “Nhưng con phải chăm chỉ học cho mẹ đấy.”
Tiểu Thạch Đầu lớn tiếng: “Vâng!”
Trương Tiểu Đệ đứng một bên hâm mộ nhìn mấy người, lại quay sang nhìn cha mình, thấy Trương tiên sinh không có biểu cảm gì. Ánh mắt thằng bé ảm đạm đi vài phần.
Bên kia Tiểu Thạch Đầu lại kích động nắm chặt nắm tay nhỏ nhìn chằm chằm vào xe, hưng phấn không biết nên nói gì mới tốt. Khoảng hai năm trước, cậu vẫn còn không nghĩ đến mình có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp như vậy. Lúc ấy, cậu thức khuya dậy sớm làm việc chỉ muốn gia đình đủ ăn. Ấy thế mà hai anh em vẫn thường xuyên ăn không đủ no.
Cha cậu và mẹ kế chẳng có ai đáng tin cả.
Khi đó cậu vẫn còn nghĩ, nhà người ta có người còn bán con trai con gái, nhà mình ít nhất không bị như vậy, thế đã tốt lắm rồi. Chỉ cần cậu lớn lên nhanh một chút, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn. Lúc ấy ngày nào cậu cũng nghĩ như thế.
Rồi một ngày kia cha mẹ cậu biến mất.
Hai anh em cậu thật ra không phải không hiểu tại sao không tìm thấy cha mẹ, họ chắc chắn đã chạy trốn, không chỉ bản thân chạy đi mà còn cầm không ít đồ đạc, trộm bán không ít thứ. Có lẽ họ sợ cả nhà cùng trốn sẽ bị người ta phát hiện nên bỏ rơi hai anh em cậu.
Cậu biết như vậy cũng coi như giảm bớt gánh nặng, vậy mà cuộc sống lại càng thêm gian nan.
Ngay lúc ấy, cậu tìm được mẹ mình.
Hóa ra từ khi còn nhỏ cậu đã bị người xấu bắt đi. Cậu rốt cuộc cũng hiểu tại sao cha mẹ mình đối xử lạnh nhạt như thế, bởi vì họ vốn không phải cha mẹ ruột của cậu.
Cuộc sống bây giờ của cậu rốt cuộc cũng đã khác.
Cậu tìm được mẹ ruột rồi.
Mẹ đối với cậu tốt lắm, tốt vô cùng.
Cu cậu chân thành nói: “Mẹ, con nhất định sẽ chăm chỉ học.”
Lam tiểu thư: “Ừ.”
Khúc Tiểu Tây đã đáp ứng dạy mấy đứa nhóc học lái xe thì chắc chắn sẽ thực hiện, cô có cảm giác bồn chồn lo lắng hơn hẳn. Thời này học lái xe cũng khá đơn giản, quy tắc giao thông chỉ cần nhìn vào tín hiệu đèn xanh đèn đỏ là được, những cái khác không cần quá quan tâm.
Khúc Tiểu Tây không trì hoãn lâu nữa, cô lập tức về nhà xây dựng phương án học ngay.
Mấy đứa nhóc thì lại quay quanh chiếc xe ngó nghiêng, chỉ có Trương Tiểu Đệ tiếp tục nhìn nữa mà yên lặng lên tầng về nhà.
Vừa vào cửa cậu đã nghe thấy tiếng Trương lão phu nhân răn dạy chị cả: “Mày đúng là đồ ngu, ngày thường tao mặc kệ mày làm gì, thế mà mày còn tưởng mày làm đúng rồi cơ đấy? Khi nào mày có quyền tùy tiện xem mồm vào thế? Lại còn mơ người ta nhờ mày bảo quản chìa khóa xe cơ à? Nhà chúng ta khi nào được dùng đồ sang quý thế? Kể cả được dùng thì mày biết lái không? Cái gì cũng không biết mà còn dám mở mồm. Mày có biết cái người tên Túc Bạch ăn được lắm không? Nhà chúng ta bao cơm, thế lời không? Mày đúng là làm tao tức chết.”
Trương Ngọc Uyển bị răn dạy máu chó phun đầu, rũ đầu không dám nói lời nào.
Trương Ngọc Thục đứng một bên khóe miệng hơi cong cong, độ cong nhỏ đến mức khó có thể nhìn ra nhưng vẫn có thể nhận thấy ả ta đang rất vui mừng.
Trương Tiểu Đệ yên lặng trở về phòng.
Muốn nói Trương lão phu nhân quan tâm ai nhất, chắc chắn đó sẽ là Trương Tiểu Đệ, bà ta thấy thế lập tức hỏi: “Tiểu Đệ, cháu làm sao vậy? Sao lại không ra ngoài chơi?”
Bà ta đúng là ghen ghét với những người có cuộc sống tốt đẹp nhưng nếu đói bà ta là linh hoạt thì cũng không sai. Nhà bà ta có thể bồi dưỡng ra một thằng con trai có tiền đồ như vậy thì hiển nhiên không phải kể không có kiến thức gì. Cho nên việc dạy dỗ thằng cháu trai quý quá vẫn được chú ý hết sức.
Đối với chuyện này bà ta vẫn còn có chút đầu óc. Bà ta biết cho cháu mình chơi với mấy đứa trẻ kia chỉ có lợi chứ không có hại nên chưa bao giờ ngăn cấm Trương Tiểu Đệ kết giao bạn bè, cũng không ở trước mặt nó nói linh tinh về mấy đứa kia.
Ông già nhà bà ta nói rất đúng, cả nhà mà nói đúng thì đứa trẻ sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu nói sai khó tránh khỏi sẽ lộ ra. Dù sao trẻ con không biết giả vờ.
Như thế thà rằng không nói trước mặt nó.
Mấy đứa nhỏ thân thiết với nhau, chơi vui vẻ cũng đâu có hại.
Có đôi khi Tiểu Đệ ở bên ngoài chơi đùa qua giờ bữa phụ sẽ được ăn bánh ngọt hoặc gì đó trước khi về. Con nhóc nhà họ Cao kia không phải người khắc nghiệt.
Cho nên dù bà ta ghen ghét thật đấy nhưng cả nhà không nói trước mặt cháu trai.
Kể cả cháu gái lớn và cháu gái nhỏ bà ta cũng không chú ý nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận